Gia đình

Xứ Thanh yêu mến trong lòng ta

Thanh Hóa là gia đình, là cha mẹ, là nguồn cội của cuộc đời. Giờ đây ta muốn về đấy, như một đứa con quá nửa đời người tha phương, sau bao vấp váp, ngã nhào mới chợt nhận ra quê hương xứ sở dù sao đi nữa vẫn thực lòng.

Sài Gòn Noel không lạnh, cảm giác đi giữa dòng người làm cho ta nhớ cơn gió mùa đông bắc quá đỗi. Đêm lại thêm chạnh lòng, thêm miên man của cái bất tận, ẩn sâu bên trong tâm hồn rỗng nát của cuộc đời. Mình nhớ lớp mưa phùn, màn sương mù vây phủ đến độ lạnh tái tê ở quê, điều đó cho mình cảm giác của một gia đình và sự ấm áp nhiều vô tận.

Nếu Quy Nhơn là một người tình, Sài thành trở thành bằng hữu thì quê hương xứ Thanh của mình là ngôi nhà mỗi khi chán nản, vấp ngã, cần điểm tựa để bấu víu và dựa dẫm, là nơi những yêu thương không bao giờ từ chối của cuộc đời.

Cha mẹ lúc nào cũng yêu thương con cái, luôn dang rộng vòng tay ôm đứa con của họ một cách trìu mến. Ta muốn về để bà xoa đầu và mắng yêu đứa cháu, để cô dì chú bác vồ vập trao những tình cảm anh em, ruột thịt, để ta lại đi nhà thờ họ với ông nội, khấn nguyện một cách chân tình và thành kính tổ tiên. Đứa con của dòng họ đã về, sẽ không còn những mộng tưởng, sẽ chẳng còn những hoài bão viển vông và nó đã cứng cáp, đã đứng dậy được sau bao vấp ngã của dòng chảy cuộn siết cuộc đời.

Ta về đón những nụ đào sắp nở, đón cơn gió xuân se lạnh, tuổi thanh xuân mà, ta muốn gửi tới những ngày xanh.

Linh

VNExpress

Xứ Thanh yêu mến trong lòng ta - VnExpress


© 2021 FAP
  1,916,625       1/765