Gia đình

Chuyện hai chúng mình

Anh cần lắm một đôi bàn tay chăm lo cho cuộc sống của người phụ nữ như em. Về bên anh, em nhé, chiều nay Thái Nguyên mưa, mưa đã trọn ngày. Về sưởi ấm căn phòng riêng bé nhỏ của chúng mình.

Thu về rồi em nhỉ! Anh đâu muốn đếm bước thời gian nhưng nó hiện hữu. Có vô tình bỏ qua đi nữa thời gian vẫn cứ trôi mà đúng không em? Vì sao ta nhận ra điều ấy? Vì trong anh “thiếu một bàn tay” nào đó dịu hiền chăm lo cho cuộc sống. Vì trong em “thiếu vắng” nửa vòng tay và bờ vai để dựa những lúc quá yếu lòng. Đấy thời gian đâu cần là phút, là giây, là ngày, là tháng. Thời gian là sự trống vắng đang chiếm hữu tâm hồn mình em ạ.

Em đếm bước thời gian đi qua trước ngõ, thấy cuộc đời thiếu vắng nửa vòng tay. Anh đếm thời gian trôi lặng lẽ từng ngày, thấy cuộc đời thiếu bàn tay em hiền dịu. Tuổi trẻ mình sắp qua phải không em? Chả ai bảo 30 là trẻ con nữa. Mình đã chín chắn về mọi mặt trong suy nghĩ rồi. Mình biết đã làm được gì và chưa làm được gì, cũng biết đã đánh đổi cái gì để có ngày hôm nay đúng không em?

Như anh đã đánh đổi tuổi trẻ để có công việc làm ổn định, vì anh vào đời dường như với bàn tay trắng, không hợp với thị trường nên chỉ làm một cán bộ công sở bình thường. Anh trở về nhà, mỗi ngày, sau buổi chiều tan sở, chạm vào đâu sao cũng thấy bơ vơ, phòng trống trải, đêm dài, quên giấc ngủ, mong chờ em về, không phải trong giấc mơ. Ta đã gặp nhau ở cùng một nỗi niềm nào ấy, trở thành nghị lực sống trong nhau, dù anh biết tùy từng thời điểm có những lúc nghị lực trong cả hai đều chưa đủ lớn. Lại đành chờ vào thời gian em nhỉ!

Thời gian sẽ cho mình thêm sức mạnh để bỏ qua những thị phi của người đời, của thiên hạ để đến với nhau. Để em đến với anh và anh đến với em trong một gia đình bé nhỏ, hạnh phúc. Có những lúc ta thấy mình mỏi mệt bởi cuộc đời còn thiếu bóng hình anh.

Thu miền Bắc trời bắt đầu se lạnh phải không em? Lãng đãng những ngày thu là mưa buồn giăng mắc. Anh còn nhớ có lần đưa em về trong mưa thu em kêu lạnh. Đâu chỉ riêng em, anh cũng thấy mình trống trải và trái tim lạnh lẽo đến vô cùng, cái trống trải ấy anh cảm nhận rõ hơn hết những lần say rượu. Cần lắm một đôi bàn tay chăm lo cho cuộc sống của người phụ nữ như em. Về bên anh, em nhé, chiều nay Thái Nguyên mưa, mưa cũng đã trọn ngày, về sưởi ấm căn phòng riêng bé nhỏ của chúng mình.

Tổ ấm hai đứa mình dày công xây dựng, vì thế anh thương em nhiều hơn. Đàn ông mà! Có hai thứ rất xấu là: Say và mơ ước. Sao mơ ước lại là xấu em biết không? Vì đàn ông thường không lường được sức mình em ạ. Họ xây nhiều hoài bão mà đôi khi chả bao giờ có nền tảng là hiện thực. Và say nữa, có ai ép ai uống đâu nhưng vui là lại nhậu.

Hôm nay em đi vắng, âu cũng là lúc anh có thời gian để nhìn lại chuyện chúng mình. Câu chuyện ấy chẳng quá đẹp nhưng nó phổ thông trong xã hội này, vì vậy anh viết lên đây để chia sẻ với mọi người, để mình thêm gần nhau hơn dù giờ này cả anh và em đang ngập tràn trong công việc.

Đông

VNExpress

Chuyện hai chúng mình - VnExpress


© 2021 FAP
  1,914,933       2/760