"Triệu người quen có mấy người thân, khi lìa trần có mấy người đưa". Nửa đêm tỉnh giấc bao lần, hình ảnh đêm ấy giữa tôi và anh lại quay về. Nằm cạnh con, nhìn con ngủ say, nét mặt ngây thơ, tôi thấy có lỗi với con.
Bỏ qua tuổi 18 nhiều mơ mộng hoài bão, tôi kết hôn. Cuộc hôn nhân đổ vỡ chỉ sau hai năm, lý do hết sức ngớ ngẩn: "Anh không còn cảm giác với em". Rồi tôi bỏ sau lưng quá khứ ấy, đi làm, sống cùng gia đình, tìm được người yêu, yêu anh bằng cả trái tim của người đàn bà. Anh có gia đình riêng, tôi ngỡ ngàng như rớt xuống vực, khóc thật nhiều, buồn cũng nhiều nhưng chưa bao giờ có thể hận anh. Đành chôn tình yêu vào tận đáy lòng, tôi mỉm cười với hạnh phúc bên con, trái tim không thể yêu ai nữa, tất cả chỉ còn dành cho con.
Thời gian trôi lặng lẽ, tôi gặp được một người đàn ông từng đổ vỡ, anh và tôi như hai mảnh ghép, nương tựa và an ủi nhau. Anh không ngọt ngào, không lãng mạn, đề nghị cùng tôi chắp nối.
Đôi khi tôi lạc lõng giữa anh. Bên anh tôi không danh phận, không ràng buộc con cái, chỉ là người chắp nối cùng anh. Tôi không muốn, cũng chẳng thể dùng từ "yêu", có lẽ vì quên rồi cảm giác yêu. Tôi như vòng tuần hoàn, con gái, công việc, cuối cùng là anh, không cảm nhận được nếu thiếu tôi anh sẽ như thế nào, nhưng tôi biết rõ không có anh, tôi vẫn ăn, vẫn sống, nghe nhạc, xem phim, vui cười với con.
Bước vào tuổi 30, thật sự chưa hẳn là già nhưng đủ thời gian cho nửa đời người. Con gái 10 tuổi, 10 năm lãng quên, cứ thế tôi quên đi mình là ai. Một ngày, tôi gặp lại người quen xưa, một người anh, một người bạn. Tôi như thấy hình ảnh mình 10 năm trước, vui tươi, hạnh phúc. Anh là bạn, là người anh đúng nghĩa, cho tôi cảm giác an toàn, che chở và thấu hiểu, nhưng tôi không nói với anh điều đó, luôn cầu chúc mọi điều tốt cho anh.
Rồi ba anh mất, anh hụt hẫng trong tang lễ của ba, nép sau quan tài, đôi mắt anh rưng rưng nhưng nước mắt không thể rơi, hình ảnh ấy còn mãi trong tôi. Kể từ lúc đó anh thật sự là người anh của tôi. Thời gian khá lâu gặp lại anh, nhìn vào ánh mắt anh tôi thấy lạ, sợ mất đi người anh, người bạn. Anh vỗ về: "Em à, hai đứa mình đâu phải anh em ruột, lớn rồi, hãy sống cho chính mình, đời người có bao nhiêu tuổi trẻ".
Say men nhưng không say tình, tôi không biết phải sử xự thế nào, lý trí nói không, bản năng lại thôi thúc. Đêm đó, tôi và anh như hai con thiêu thân lao vào nhau, nồng nàn, cháy bỏng, không lợi dụng, không suy tính, không ràng buộc, bao đam mê khát khao tuôn trào.
Trở về thực tại, anh có cuộc sống riêng, tôi vẫn là tôi, không quan hệ, không liên lạc. Chúng tôi đã thoả thuận, tôi không yêu anh, anh không yêu tôi. Tôi tự trách mình đã đánh mất đi một người anh, người bạn. Tôi trách anh, giận anh vì anh không còn là anh, không còn là bạn. Tôi không biết quan hệ giữa tôi và anh là gì. Tôi khó thở, mệt nhọc, khắc khoải và ấm ức.
"Triệu người quen có mấy người thân, khi lìa trần có mấy người đưa". Nửa đêm tỉnh giấc bao lần, hình ảnh đêm ấy giữa tôi và anh lại quay về. Nằm cạnh con, nhìn con ngủ say, nét mặt ngây thơ, trong sáng, thấy có lỗi với con. Tôi lại tự nhủ hạnh phúc của mình là đây, thế này đầy đủ rồi. Anh chỉ là cơn gió mát, là ngọn lửa ấm lòng tôi. Cuối cùng anh vẫn là anh, tôi vẫn là tôi, là anh em? Là bạn? Là nhân tình hả anh?
Kim
Khắc khoải tình một đêm - VnExpress