Khi con đã lớn

Mẹ ghét con gái!

PN - Tôi lớn lên trong sự ấm ức vì không hiểu sao mẹ lại bất công với mình đến thế. Trong khi anh Hai từ nhỏ được thương yêu, thằng Út được cưng chiều, thì tôi lại bị ăn đòn.

Mà đúng thật, tôi và mẹ khắc mệnh. Mẹ mệnh Hỏa còn tôi mệnh Thủy. Rõ ràng là lửa với nước có bao giờ hòa hợp? Nghĩ cũng buồn cười, chuyện nước lửa thì có liên quan gì đến tôi vậy mà đó luôn là cái lỗi của tôi mỗi khi mẹ gặp phải vận xui rủi nào đó. Chẳng hạn như tôi vừa chào đời thì bố phải nhập viện vì tai nạn giao thông trên đường đi giao hàng, và đó là lỗi của tôi. Hay như mẹ đi chợ làm rớt tiền thì chắc chắn là lỗi của tôi vì hôm đó thấy cái mặt tôi như ma trù. Nói chung, chỉ cần không phải chuyện tốt thì đều tại tôi mà ra.

Từ ngày có trí khôn, tôi chỉ nhớ mẹ ghét mình, mẹ la mắng mình, ngoài ra chẳng có ký ức gì ngọt ngào hay tốt đẹp. Tôi lớn lên trong sự ấm ức vì không hiểu sao mẹ lại bất công với mình đến thế. Trong khi anh Hai từ nhỏ được thương yêu, thằng Út được cưng chiều, thì tôi lại bị ăn đòn.
Là con gái duy nhất trong ba đứa con thế nhưng tôi chẳng bao giờ được mẹ mua đồ mới. Tôi luôn bận lại đồ cũ của bà chị họ bên nhà ngoại. Thậm chí ngày Tết tôi cũng không được một cái đầm hồng như mơ ước. Quá tức tối, tôi gào lên hỏi thì mẹ lạnh lùng nói, đồ người ta cho mặc còn không hết mua mới làm gì?


 

Rồi còn việc nhà. Vì là con gái nên tôi phải ôm đồm tất cả. Từ việc giặt giũ, phơi đồ, đi chợ, nấu cơm, rửa chén. Tất cả đều là nhiệm vụ bắt buộc phải làm không cần biết hôm đó bận đi học, đi làm hay có chuyện riêng. Trong khi anh Hai suốt ngày chỉ biết đá banh, bấm điện tử còn thằng Út thì hết đi chơi rồi lại nằm ngủ. Ngay cả khi tôi bệnh, mẹ cũng chỉ quăng tiền kêu tôi tự đi khám rồi lấy thuốc về uống. Vì bị đối xử không công bằng nên trong lòng tôi luôn cảm thấy ấm ức. Sự ấm ức tích tụ ngày một nhiều cho đến khi không thể dồn nén thêm được nữa và cứ thế bộc phát.

Lần đầu tiên tôi không im lặng mà cãi lại mẹ là năm học lớp mười. Lúc đó tôi đang học bài để ngày mai thi học kỳ một. Mặc dù biết ngày mai tôi sẽ thi mà mẹ vẫn gọi điện thoại về và bắt tôi ra chợ phụ bán. Tôi nói, mẹ kêu anh Hai đi vì anh Hai đang ngồi chơi game. Vậy mà mẹ vẫn một hai bắt tôi phải đi. Tôi đành phải đi ra chợ mà trong lòng bức bối vô cùng.

Đến nơi, tôi thấy sạp của mẹ vắng tay không một bóng khách. Đã vậy mẹ còn đang thư thả ngồi ăn bún riêu. Không kềm được cảm xúc tôi khóc tức tưởi, sao mẹ ác quá vậy, con đang học thi mà bắt con ra đây trong khi không có ai. Thay vì nhìn thấy mình sai thì mẹ lại mắng tôi thậm tệ: “Trời ơi nuôi nó bao nhiêu năm mà nhờ chút việc cũng không được. Mày khóc cái gì muốn trù ẻo tao bán ế hả?” Thế là bao nhiêu ấm ức tôi tuôn ra hết để rồi kết thúc trong một trần đòn bầm dập.

Nhưng sau lần đó thì tôi bắt đầu bùng nổ. Hễ mẹ nói không đúng là tôi cãi lại. Hễ mẹ tìm tôi trút giận vô cớ tôi cũng không im lặng nhận lấy. Càng ngày tình cảm giữa mẹ con càng xấu. Cho đến bây giờ, khi đã lập gia đình và có hai đứa con gái kháu khỉnh đáng yêu, tôi vẫn không hiểu tại sao mẹ lại ghét mình đến thế. Không lẽ là do khắc mệnh? Mà tôi có muốn thế đâu. Chuyện ngày tháng chào đời làm sao tôi có thể tự định đoạt được?

Tuy hay cãi nhau với mẹ nhưng trong lòng tôi vẫn khao khát mẹ thương yêu, được mẹ nói chuyện ngọt ngào. Được một lần tâm sự với mẹ những điều thầm kín mà chỉ đàn bà mới hiểu. Đơn giản thế thôi mà sao khó quá!

 LÊ ANH

Mẹ và con gái là mối quan hệ rất thân, nhưng đôi khi giữa hai mẹ con cũng có nhiều “niềm riêng làm sao nói hết”. Báo Phụ Nữ mong được làm chiếc cầu nối để mẹ và con gái trao đổi tâm tình với nhau. Hãy viết ra những gì mẹ muốn nói với con gái, con gái muốn thưa với mẹ để mẹ con mình luôn có nhau trên đời.

Kính mời các bạn gửi bài, ý kiến, qua các địa chỉ:

- Trang chủ của phunuonline.com.vn, vào mục Gửi bài ở cuối trang
- Hoặc theo địa chỉ: truongsonpntp@yahoo.com
- Hoặc viết vào phần Bình luận phía dưới mỗi bài của chuyên đề

Trân trọng cảm ơn

www.phunuonline.com.vn

khắc mệnh, con trai, con gái, ấm ức


© 2021 FAP
  297,588       1/346