Gia đình, bạn bè hối thúc tôi kiếm người yêu, lấy vợ, nhưng tôi thấy mệt, tôi thà ở vậy hơn là lấy người mình không yêu, không có cảm xúc.
Tôi năm nay gần 30 tuổi và đang làm công chức tại một thành phố, hiện tại tôi đang bế tắc và đau khổ nhưng lại không dám tâm sự cùng ai, vì xã hội, vì định kiến, và vì sợ những người trong gia đình sẽ không chịu được cú sốc khi biết tôi là gay nên tôi không dám công khai.
Tôi sinh ra trong một gia đình bình thường từ năm tôi học lớp 7 tôi đã cảm nhận sự khác lạ trong mình. Tôi có cảm giác thích người cùng giới, nhưng thật sự cho đến bây giờ khi đã đi làm thì không ai nghĩ tôi là gay cả. Từ khi đi làm tôi cũng có rất nhiều cô gái theo đuổi, đặt vấn đề muốn tiến tới hôn nhân với tôi, nhưng tôi đã viện rất nhiều lý do để từ chối, vì đơn giản tôi không thể yêu ai cả, tôi chỉ xem họ như bạn thôi. Thỉnh thoảng tôi vẫn hẹn hò riêng với bạn gái đi chơi, vì thật sự tôi cũng thử xem mình có thể yêu một cô gái hay không? Dù cố gắng rất nhiều nhưng mọi thứ thật sự không thể thay đổi được sự thật tôi là gay, tôi thích người cùng giới.
Do đặc thù công việc nên cơ quan tôi làm việc chủ yếu là nam, những người ở xa luôn làm việc và ở lại cơ quan và tôi cũng vậy. Trong cơ quan thì có một cậu bằng tuổi tôi, công tác cùng một vị trí công việc với tôi. Tuy là phái mạnh nhưng cậu ấy là một người rất nhẹ nhàng, tình cảm, ít nói, hay giúp đỡ người khác. Sau một thời gian công tác, tôi đã nhận ra là mình yêu cậu ấy, chỉ có cậu ấy mới có thể mang lại cho mình niềm vui. Ngày nào không được gặp cậu thì tôi rất nhớ, tôi nghĩ ngoài cậu ấy ra chắc tôi không thể yêu thương thêm một ai trên đời này nữa.
Ảnh minh họa: Oneatime. |
Nhưng tôi biết đấy chỉ là tình cảm từ một phía, mặc dù rất yêu cậu ấy nhưng chưa bao giờ tôi thể hiện bằng lời nói hay bất kỳ hành động nào. Hiện tại tôi đã chuyển công tác, thật sự đã xa cậu ấy, ngày nào tôi cũng nhớ em nhưng không thể nói ra. Cậu ấy chắc cũng chẳn bao giờ biết được tôi yêu cậu ấy như thế nào.
Đợt này tôi thấy rất mệt mỏi, nhiều khi muốn nói chuyện với câu ấy thật lâu, nhưng chẳng có lý do gì để kéo dài câu chuyện cả. Thỉnh thoảng chúng tôi chỉ hỏi thăm nhau như hai người bạn thôi. Thời gian cứ trôi và công việc hằng ngày của tôi nếu không có gì biến động thì sáng lên văn phòng, chiều về tắm rửa rồi nằm lướt web, Facebook và đi ngủ.
Tôi đã gần "tuổi băm" rồi, bạn bè cùng trang lứa đã có gia đình, con cái vậy mà tôi vẫn đơn thân. Gia đình, bạn bè, đồng nghiệp hối thúc tôi kiếm người yêu, lấy vợ, nhưng thật sự tôi thấy rất mệt, tôi thà ở vậy còn hơn lấy một người mình không yêu, nhưng liệu sống như thế có được không? Mọi người sẽ nghĩ sao khi biết về bản thân tôi? Nhiều khi tôi muốn ngủ một giấc thật dài mà không bao giờ thức dậy vì tôi không biết phải sống thế nào đây khi xã hội không chấp nhận những người như tôi.
N.V04
* Gửi tâm sự của bạn để được độc giả chia sẻ, gỡ rối tại đây. Lưu ý bài viết bằng tiếng Việt có dấu.
Mặc cảm là gay, tôi bế tắc trong cuộc sống - Ngôi sao