"Gia đình chồng tức tối vì không ngờ tôi có thể nói ra câu nói đó. Tôi lên gác soạn đồ và xách vali đi, không mang thiếu một cái kẹp tóc. Bởi tôi xác định đi lần này sẽ chẳng bao giờ quay lại. Không phải vì giận dỗi mà là tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho ai xúc phạm bố mẹ mình".
Là phụ nữ, ai cũng mong muốn cuộc hôn nhân của mình sẽ kéo dài mãi mãi, như một phép chứng minh rằng, người đàn ông mình lựa chọn để cùng nắm tay nhau vượt qua hết giông bão cuộc đời, xây dựng một tổ ấm gia đình là hoàn toàn đúng đắn. Ấy vậy mà sự thật không phải là mơ, tâm tính con người luôn là thứ khó đoán, một người có thể là cả bầu trời của ta lúc này, nhưng lại có thể là thứ khó coi trong mắt của ta ở một thời điểm khác, vậy nên chuyện chị em mình phai nhạt như một người dưng trong mắt chồng, gia đình chồng không phải là chuyện hiếm nữa.
Nhưng mà sau đó, chị em có dám đứng lên để tự giải thoát cho mình hay không? Suy cho cùng, người đời vẫn còn cay nghiệt với những phụ nữ đã lỡ một lần đò hoặc có chăng chỉ là những ánh mắt thương hại, sau lưng lại mỉa mai không thương tiếc. Không nhiều người dung thứ nên ít ai dám can đảm, cứ vậy mà trong chúng ta vẫn còn tồn tại nhiều chị em “bị” hy sinh, “bị” cam chịu.
(Ảnh: Facebook)
Chị gái có tên Vũ Loan trong câu chuyện dưới đây cũng từng là một người vợ như thế, cứ cam chịu và hy sinh trong sự dày vò về cả thể xác lẫn tinh thần. Chị hết mực vì gia đình chồng nhưng cuối cùng cũng lại bị xem như một cỗ máy ba đầu sáu tay, làm hết việc này đến việc nọ đến nỗi chẳng có thời gian về thăm bố mẹ ruột. Nhưng cho đến một ngày, chị quyết định dứt áo ra đi bởi vì chính mẹ chồng và chồng đã lên tiếng xúc phạm mẹ ruột của chị. Chị chia sẻ câu chuyện bẽ bàng của mình lên mạng xã hội như sau:
“Phụ nữ một đời chồng chả có gì phải xấu hổ.
Ngày tôi đi lấy chồng, tôi thấy bình thường và vô tư lắm, cũng chỉ là ở nhà người ta thôi mà. Vì đi làm xa, nên tôi cũng ở riêng chỉ 2 ngày cuối tuần mới về thăm gia đình. Tới khi làm con nhà người ta, tôi mới nhận ra được nhiều thứ. Đủ mọi gánh nặng dồn lên đầu, lắm lúc làm việc nhiều cứ quanh đi quẩn lại trời đã tối thui. Bố mẹ chồng thì khiển trách chỉ biết đi kiếm tiền mà việc nhà không chịu làm, nên cứ ra dọn được cửa hàng cái là phải chạy về cơm nước. Xong xuôi lại đợi dọn rửa, nhiều lúc nghĩ phải thêm chân tay mới có thể đuề huề...
(Ảnh minh họa. Nguồn: Hsushengyuan)
Ấy vậy mà chẳng ai thương, ngay kể cả sự đồng cảm từ chồng cũng không. Anh ta còn mặt nặng mày nhẹ: “Cô ở nhà tôi nuôi, tôi không thích phụ nữ chỉ biết đi kiếm tiền mà không chịu chăm lo gia đình!". Trong khi anh ta ngủ phải đến trưa, ra trông coi quán xá thì chỉ trực cắm đầu vào điện thoại, nhanh nhanh chóng chóng thì dọn đồ về. Còn bố mẹ chồng thì là công nhân nghỉ hưu, tiền lương đem cất đi cũng chẳng đỡ đần đồng nào. Vậy sống kiểu gì? Ăn uống móc ở đâu? Tôi tức tối nói lại: "Con nào chả thích ở nhà ăn sẵn, nhưng ở nhà thì có hít khí trời chứ sẵn ở đâu ra mà húp thế? Em đi kiếm tiền cũng vất vả chứ em không chơi, thời gian này khó khăn thì mọi người chịu khó giúp đỡ nhau một tí!".
Chắc vợ chồng to tiếng bố mẹ chồng nghe được, hôm sau lẽo đẽo đi cơm nước gọi chẳng ai về, chẳng ai thèm ăn... Lúc đó lại vô cùng tủi thân, nghĩ bố mẹ đẻ có được ăn bữa cơm của mình ngày nào. Đã thổi cơm cho ăn, lại còn nhắc ăn xong để đấy đi làm đi mẹ dọn. Ở nơi này làm gì cũng không vừa lòng người khác, cố gắng thế nào chẳng ai buồn ghi nhận. Giờ lấy chồng mới hiểu công lao nhưng báo đáp làm sao? Nhiều lần ức lắm nhưng cũng nhịn, phận làm dâu - ai cũng vậy nào đâu phải mình mình.
(Ảnh minh họa. Nguồn: Hsushengyuan)
Việc này việc khác, bận tới mức mấy tháng chả về nổi nhà. Bố mẹ cứ gọi điện hỏi, chắc quên bố mẹ rồi mà buồn không tả hết. Có khi về nhà thăm nom một chút, chỉ chực ôm và khóc thật to. Nhưng cứ đứng trước cửa lại lau hết nước mắt, vào bố mẹ hỏi chuyện thì vẫn giả vờ đang hạnh phúc, “con không sao!”.
Một lần vợ chồng xảy ra mâu thuẫn, bị chồng đánh. Tôi ấm ức gọi mẹ lên, mẹ thấy vậy mới vội vã lên tìm bảo: “Thôi về tạm nhà một thời gian, xin phép gia đình nhà người ta, thời gian này cho hai vợ chồng suy nghĩ.". Nhưng họ một mực không cho, nói rằng đi thì đừng có trở lại nữa. Mẹ thấy vậy dù cứ đứng trước cửa đầy lo toan, nhưng cũng khuyên con ở lại. Lấy chồng rồi phải theo nhà người ta, chứ lấy xong mà bị về nhà thì còn mặt mũi nào với làng xóm.
Tôi nghe lời mẹ, ở lại. Bắt đầu họ thay đổi hẳn, có vẻ khinh thường nhà tôi hơn. Họ gièm pha mẹ tôi này khác ngay trước mặt tôi. Chồng tôi còn cau mày thái độ: “Mẹ cô là loại không biết dạy con, về để người ta bảo loại chồng bỏ không ngượng à?". Mẹ chồng cũng hùa vào: “Mặt mo chứ chẳng vừa, mẹ sao thì con nấy". Lần này tôi chẳng nhịn nữa, tôi nói: "Vâng mẹ con con thế thôi, đã thế thì con xin phép bố mẹ con về nhà luôn. Thà là loại chồng bỏ còn hơn có cái loại chồng kiểu này mẹ ạ, con về nhà báo hiếu bố mẹ con, chứ cứ báo đáp người dưng chẳng có ân nghĩa gì họ lại còn coi con chẳng ra gì".
(Ảnh minh họa. Nguồn: Hsushengyuan)
Gia đình chồng tức tối vì không ngờ tôi có thể nói ra câu nói đó. Tôi lên gác soạn đồ và xách vali đi, không mang thiếu một cái kẹp tóc. Bởi tôi xác định đi lần này sẽ chẳng bao giờ quay lại. Không phải vì giận dỗi mà là tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho ai xúc phạm bố mẹ mình. Về nhà một thời gian, chồng tôi nhắn tin cho tôi: "Cô đã đi rồi thì khó về lắm, nếu muốn về thì bảo bố mẹ cô lên xin lỗi bố mẹ tôi đi nhé". Tôi trả lời ngắn gọn: "Tôi không về! Bố mẹ tôi chẳng có lỗi gì mà phải xin”.
Chắc chắn có những người sẽ luôn miệt thị những người một đời chồng. Nhưng các bạn ạ, có người bỏ chồng chứ không bị chồng bỏ. Và những người như tôi chưa từng xin ai phải yêu quý mình. Tôi cũng chẳng cần ai đồng cảm, chẳng cần xin bao dung. Tôi thấy đúng, tôi làm. Tôi chịu trách nhiệm cuộc sống của mình cơ mà, và tôi chưa từng ân hận thì bận tâm làm gì người khác nghĩ! Bất chấp tất cả để bên một người đàn ông là quyết định của một người ngu ngốc”.
(Ảnh minh họa. Nguồn: Hsushengyuan)
Quả thật, ai trong chúng ta cũng có một phạm vi chịu đựng nhất định, đối với phụ nữ thì phạm vi này rất rộng. Thế nên, nói về chịu đựng, cam chịu hoặc hy sinh, hiếm ai có thể qua chị em chúng mình. Nhưng mà một khi sự chịu đựng vượt qua khỏi giới hạn, hay chạm tới một sự nhạy cảm lớn lao nào đó thì không ai có thể ngăn được chúng ta đứng lên, và không thể nào tránh khỏi việc một người vợ quyết rời khỏi nhà chồng và nói: “Phụ nữ một đời chồng chả có gì phải xấu hổ cả”, như chị gái trong câu chuyện trên.
Hiểu hết điều đó, nên câu chuyện này được đăng đàn sau hơn 1 tuần vẫn còn thu hút được rất nhiều sự quan tâm của cộng đồng người dùng mạng, nhất là chị em phụ nữ. Và ngoài những bình luận chỉ trích người chồng, người mẹ chồng như trong hàng vạn câu chuyện tương tự được những phận phụ nữ cam chịu đăng đàn khóc kể ra rả trên mạng xã hội mỗi ngày, thì nhiều người vẫn xem đây là một bài học để nhắc nhở cả hai phía.
(Ảnh: Facebook)
- Chị em đừng nuốt nước mắt vào trong nữa một khi không còn chịu đựng được, hãy đứng lên đối thoại với chồng và gia đình chồng. Nếu vẫn không được hãy lựa chọn lại. Được yêu thương, được hạnh phúc là quyền của phụ nữ chứ không phải một ân huệ để mãi cầu xin.
- Các ông, các anh khi cưới con gái của một gia đình nào đó về làm vợ, hãy biết cách bảo vệ cô ấy và làm cho cô ấy hạnh phúc. Cô ấy vẫn có gia đình, vẫn có lịch sử của riêng mình chứ không phải một cỗ máy không biết suy nghĩ để các ông, các anh nói gì nghe đó. Xúc phạm cô ấy hay xúc phạm gia đình cô ấy chính là cách ngắn nhất để các ông, các anh vứt bỏ giá trị đạo đức của một người đàn ông, một người chồng.
mẹ chồng, mẹ ruột, gây bão, ly hôn, xúc phạm, chồng xúc phạm, cô vợ trẻ, dứt áo ra đi