Gia đình

Valentine hạnh phúc bên chồng yêu

Tôi nghĩ mình là người hạnh phúc nhất, vì món quà nhận được không đơn giản là hoa, chocolate hay món vật chất bình thường. Món quà tôi nhận được là anh, anh đã về đúng ngày lễ yêu thương.

Tôi 23 tuổi, vừa tốt nghiệp đại học và mới lập gia đình được 3 tháng. Đến bây giờ tôi vẫn nghĩ việc gặp gỡ và xây dựng gia đình cùng anh như một giấc mơ, mọi thứ diễn ra quá nhanh. Một cô gái vừa chân ướt chân ráo rời khỏi cổng trường đại học, khỏi vòng tay yêu thương của ba mẹ đã vẽ ra cho mình bao nhiêu ước mơ, dự định về một tương lai, sự nghiệp. Tình cờ gặp anh khi tôi đang là nhân viên phục vụ tại một nhà hàng ăn (tôi làm thêm khi chờ đợt tuyển dụng), anh là khách, cuộc gặp gỡ nhanh chóng diễn ra trong thời gian tính bằng phút.

Chúng tôi chỉ trao đổi được số điện thoại mà không nói gì bởi anh có việc phải đi ngay, chính trong khoảng thời gian ngắn đó, tôi đã thực sự ấn tượng với anh. Tối về, tôi gọi điện tâm sự với mẹ và nói con đã tìm được một người ưng ý, khi mẹ hỏi về thông tin của anh, tôi ấp úng, không biết gì về anh ngoài số điện thoại.

Anh không cao to, ngoại hình bình thường nhưng ấn tượng nhất với tôi là giọng nói ấm áp và nụ cười tươi. Những ngày sau đó, tin nhắn và cuộc gọi dần trao gửi cho nhau và tôi nhận ra mình thích anh. Thời sinh viên tôi cũng có quen một số người nhưng không ai để lại nhiều ấn tượng, cho tới khi gặp anh, trái tim tôi rung động. Tôi nhớ anh mỗi ngày, mong chờ tin nhắn và cuộc gọi, hồi hộp mỗi khi gặp anh và giận hờn, buồn tủi mỗi khi anh lỗi hẹn.

Chỉ sau 3 tuần hẹn hò, anh đặt vấn đề cưới hỏi vì không còn trẻ nữa. Anh 34 tuổi, là công chức, xác định sẽ lo công việc và chăm sóc, yêu thương tôi cả đời. Tôi đồng ý. Ngày xin tạm nghỉ ở nhà hàng để cùng anh đi lên thầy xem ngày đám hỏi, anh đã nói thật chuyện từng có vợ, rồi ly hôn sau một năm chung sống không hạnh phúc vì vợ anh đa tình, là người phụ nữ lăng nhăng.

Tôi như lặng đi, đầu óc choáng váng, không nhận biết được những gì xung quanh. Tôi lên quán cà phê ngồi một mình suy ngẫm, tại sao lại yêu anh? Tôi còn quá trẻ, có thể gặp và yêu người khác sau anh cơ mà. Anh liên tục gọi điện, mong tôi hiểu, chấp nhận và cho anh cơ hội. Tim tôi quặn đau vì nhận thấy mình trót yêu anh rất nhiều.

Tôi quyết định lên gặp chị, vợ cũ của anh. Mới nhìn chị đã nói tôi rất hợp với anh, chị thừa nhận lỗi và cảm thấy cắn rứt khi nghĩ về anh. Trái ngược với suy nghĩ của tôi, chị đã ly hôn nhưng luôn khen ngợi anh, nói anh là một người chồng rất tốt, mẫu người lý tưởng, mong tôi hãy mang lại hạnh phúc cho anh. Không ngờ, lần gặp chị lại tác động đến tôi nhiều như vậy.

Tôi thấy thương anh, thương cho những mất mát, vết thương anh đang phải chịu đựng, có lẽ rất lâu anh mới dám yêu thương và nói lời yêu với ai đó. Tôi giấu gia đình chuyện anh từng có vợ, đồng ý kết hôn cùng anh. Ai ở quê cũng nói tôi sung sướng, hai vợ chồng đẹp đôi, ngoại hình tôi cũng được, anh cũng trắng và trẻ lâu, công việc ổn định, tính tình hiền lành.

Ngày tôi mặc chiếc váy cưới sánh đôi cùng anh trong ánh nhìn ngưỡng mộ của bao nhiêu người, tôi khóc vì sung sướng và hạnh phúc. Giây phút đó tôi biết anh là người đàn ông quan trọng nhất trong đời mình, tôi nguyện sẽ yêu anh thật nhiều để bù lại những nỗi đau anh từng phải chịu. Đúng như chị ấy nói, anh là một người chồng thật lý tưởng, điều duy nhất anh cần là sự chung thủy.

Anh dành thật nhiều thời gian cho tôi, mặc dù hơn tôi gần một giáp nhưng anh lại rất dí dỏm và hài hước, tôi luôn cười thật đã với những câu chuyện của anh. 23 tuổi nhưng tính khí tôi vẫn con nít, hay giận hờn, bực tức khi anh vì công việc phải đi nhậu, hậm hực khi anh để tôi ngủ một mình mà tập trung đánh bài cả đêm với mấy anh rể. Có lúc tôi khóc sưng húp cả mắt, lại đòi về nhà mẹ, nhưng anh vẫn yêu thương và giảng giải cho tôi từng chút một, để tôi thành một người vợ tốt.

Ngày lễ, thật hạnh phúc với những món quà tuy nhỏ nhưng bất ngờ của anh. Anh sẵn sàng lượn khắp phố tìm cho vợ một món đồ đẹp. Gắng thu xếp mọi công việc để chở vợ đi chơi, ôm ấp vợ mỗi khi vợ buồn nhất. Cơ thể của anh lúc nào cũng ấm áp, anh nói người ấm áp là người dạt dào tình cảm, tôi luôn hài lòng khi có anh.

Khi ba mất, anh tiều tụy, đau khổ, tôi khóc; tình cảm giữa tôi và ba chưa nhiều nhưng tôi buồn vì anh mất đi người yêu thương. Anh từng hỏi: Nếu một ngày anh chết em có buồn không? Anh thật ngốc, anh nghĩ em có buồn không khi với em anh là người quan trọng nhất?

Thế đấy, là người đến sau không phải lúc nào cũng thiệt thòi, vì người ta đã vấp ngã, đã đau, họ sẽ gắng yêu mình nhiều hơn. Cơ sở của một cuộc hôn nhân bền vừng là tình yêu thương. Ở đâu đó một nửa thực sự của mình vẫn đang chờ đợi, tôi chưa bao giờ nghĩ mình là người đến sau, hạnh phúc luôn đong đầy trong trái tim tôi.

Ngày mùng 10 anh đi công tác xa, nói có thể không về dịp lễ tình nhân, tôi thấy hơi buồn, đây là ngày Valentine đầu tiên tôi có chồng. Tôi vẽ ra bao dự định cho vợ chồng mà không có anh sao. Thế nhưng trưa nay anh gọi điện nói đang trên xe, tôi hồi hộp. Valentine này tôi nghĩ mình là người hạnh phúc nhất vì món quà nhận được không đơn giản chỉ là hoa, chocolate hay vật chất bình thường, mà đó là anh.

Anh đã về đúng ngày 14/2, ngày lễ để người ta trao yêu thương. Anh là món quà giá trị và quan trọng nhất với tôi. Yêu anh thật nhiều. Chúc vợ chồng mình cùng những đôi khác một mùa Valentine ngập tràn tiếng cười. Hạnh phúc là khi mình nhận ra nhau và tự nguyện vì nhau.

Vợ bé nhỏ

VNExpress

Valentine hạnh phúc bên chồng yêu - VnExpress


© 2021 FAP
  1,890,850       1/463