Hạnh phúc mong manh quá, gia đình muốn em lấy chồng để ổn định cuộc sống, em không thể trái lời bố mẹ nhưng cũng chưa nhận lời yêu ai. Em muốn chúng tôi dừng lại.
Hạnh phúc cũng mong manh và thoáng qua như cơn gió vậy. Tình yêu tôi dành cho em chợt đến rồi chợt tan biến. Chúng tôi học cùng nhau 2 năm ở trường, cũng gọi là quen biết xã giao nhưng chỉ thực sự như một người bạn thân khi tôi chuyển công tác về làm cùng cơ quan với em.
Ngày gặp em tại cơ quan mới, vui vì được gặp một người bạn cũ, em nói cho tôi từng chi tiết một về cuộc sống cũng như công việc tại đây. Gọi là em nhưng tôi kém 2 tuổi, xưng anh em, còn em xưng là chị em. Ai nghe chúng tôi xưng hô cũng tròn mắt lên nhìn. Tình yêu đến đơn giản cũng như cách sống của tôi vậy. Em quan tâm đến tôi và tôi cũng chẳng ngừng để ý đến em.
Rồi tôi nhận ra mình đã yêu em. Sau mỗi ngày làm việc, mỗi tối tôi lại ngồi cùng em, nói chuyện, cười đùa. Em và tôi làm cùng cơ quan nên hiểu được những khó khăn cả hai gặp phải trong công việc. Tình yêu dành cho em trong tôi càng lớn, chúng tôi đi chơi, đi ăn, mỗi ngày được nghỉ tôi lại nghĩ đến em, muốn được bên em để nhìn thấy nụ cười ấm áp. Rồi hạnh phúc cũng tràn ngập trong tim tôi.
Tôi đặt lên đôi môi em một nụ hôn, em chỉ tròn mắt nhìn chẳng nói gì, tình cảm hai đứa gắn bó thêm. Tôi nói yêu, còn em chưa nhận lời yêu nhưng tôi vẫn cảm nhận được hạnh phúc khi ở bên. Vậy mà
Hôm nay Valentine, em không muốn gặp mặt, còn tôi tranh thủ sau giờ làm sẽ mua một hộp chocolate, một bó hoa hồng, viết một tấm thiệp với lời nhắn: Chúc em luôn xinh đẹp, trẻ trung, hạnh phúc. Tôi chỉ biết tặng em tình yêu của mình cho Valentine cuối cùng. "Nhóc yêu chị nhiều lắm".
Hải
Lễ tình nhân cuối cùng với em - VnExpress