Ngày đó, bác sĩ cho em uống viên thuốc phá thai. Trời nắng, 37 độ. Vậy là em chính thức thành kẻ giết người.
Anh và em yêu nhau, không chút toan tính vụ lợi. Yêu vì trái tim, vì sự đồng cảm và chân thật khi ở bên nhau. Chúng em bên nhau được hơn hai năm rồi. Thời gian ấy cũng có những nụ cười, những niềm vui và kỷ niệm, nhưng sao giờ chất chứa trong em chỉ là nỗi đau, xót xa và nước mắt?
Yêu nhau em vẫn tâm niệm phải giữ gìn điều thiêng liêng đến ngày mình cưới, em hiểu anh cũng tôn trọng ý muốn đó của em. Nhưng em không hiểu tại sao chuyện ấy lại xảy ra. Vì em hư hỏng, hay vì số phận em như thế. Chỉ một phút gần gũi bên ngoài, chưa từng biết và cũng không hề muốn vượt quá giới hạn, vậy mà sao em đã mang trong mình một sinh linh.
Em bất ngờ, đau đớn, tuyệt vọng và mất phương hướng. Nghĩ về bố mẹ, gia đình, về nỗi vất vả của cha mẹ và rồi giờ đây biết con gái mình yêu thương, tự hào gây ra lỗi lầm như vậy, gia đình em sẽ ra sao. Em cắn răng làm điều tội lỗi. Những ngày đầu hè, thành phố nóng bức như thiêu cháy tất cả, thiêu cháy đứa con gái 22 tuổi, chuẩn bị tốt nghiệp đại học và chập chững bước vào đời với bao nhiêu dự định và nỗ lực còn dang dở.
Vẹn nguyên trong tâm trí em mỗi ngày trôi qua là từng phút ám ảnh. Những giấc mơ chập chờn cả tháng trời đều nhờ vào liều thuốc ngủ. Những ngày nắng đốt cố lê sức tới phòng khám đông đúc. Ngờ nghệch vào phòng siêu âm rồi cắn răng chịu cái đau như cắt xé. Ngờ nghệch nhận ra cái quý giá nhất của đời con gái đã mất sau lần siêu âm đầu tiên, khi những giọt máu thấm ướt quần. Rồi những lần khám phụ khoa em đau đớn la hét trong phòng khám khi lần đầu người ta đưa tay, đưa dụng cụ sắc nhọn vào trong cơ thể em. Bao nhiêu lần em không nhớ, những cái đó là gì em cũng không biết, chỉ có cảm giác rùng mình đau đớn em vẫn cảm nhận rõ.
Giết chính đứa con đã 6 tuần tuổi của mình.
Ảnh minh họa: DNS. |
Tháng ngày sau đó tiếp tục là sự ám ảnh, nước mắt, bỏ bê sức khỏe bản thân và nhờ đến những viên thuốc ngủ của em. Em cần ngủ để quên đi từng ngày dài đen tối, để sáng hôm sau thức dậy đủ sức theo đuổi công việc đầu tiên trong đời, và để sống vì gia đình, bố mẹ.
Em bất cần, sợ hãi, lạnh lùng với anh. Em sợ cái chạm tay, cái ôm của anh. Đến giờ này em nói rằng em yêu mà không muốn ôm, hôn nữa. Em biết anh cũng đau xót và rất buồn. Nhưng nỗi đau một năm nay đã làm em lãnh cảm với tất cả.
Rồi em gượng dậy từng ngày, cũng ngược xuôi nộp hồ sơ mong tìm công việc tốt hơn như bao sinh viên mới ra trường khác trong thời buổi kinh tế khó khăn. Nén nỗi đau vào từng giọt nước mắt mỗi đêm, em cố gắng trong từng công việc, từng kỳ thi. Vì không thể làm bố mẹ lo lắng và phụ công bao năm vất vả nuôi con ăn học. Rồi em đỗ và về quê làm. Xa anh, xa rời thành phố có nhiều đau khổ với đứa con gái 22 tuổi như em.
Em cứ ngỡ xa nơi ấy, có công việc tốt hơn, ở bên chăm lo giúp đỡ gia đình, nỗ lực trong công việc sẽ giúp em chôn chặt nỗi đau trong tim. Nhưng sao khó quá. Tất cả em vẫn làm tốt, trong con mắt mọi người em vẫn là cô gái ngoan ngoãn, học giỏi, hiếu thảo, giờ đi làm có công việc ổn định và luôn đỡ đần cha mẹ. Sếp nói em là người thông minh và làm việc tốt. Xóm làng đôi khi vẫn lấy em làm gương cho con cái. Người ta vẫn nói bố mẹ em tuy vất vả nhưng có phúc. Đâu phải vậy đâu.
Anh là người tốt. Anh yêu thương em và có trách nhiệm. Sóng gió đi qua, em vẫn nhớ có lần anh nói nếu không vì chuyện xảy ra có lẽ anh đã buông tay từ lâu. Dù biết đâu phải lỗi của anh. Em biết rằng, tiên trách kỷ, hậu trách nhân. Lỗi lầm em gây ra, em sống đau khổ thế nào em phải tự gánh chịu. Em không có quyền trách hay phán xét ai. Vậy nên không bao giờ em làm thế với anh.
23 tuổi, em nợ cuộc đời một mạng sống, nợ bố mẹ em một cơ thể khỏe mạnh. Em vẫn đang cố gắng sống tốt với mọi người, cố gắng cho sự nghiệp, dù rằng em biết hạnh phúc với em là điều không tưởng. Nhưng em phải trả nợ cho đời. Chỉ được phép yếu đuối đôi lúc rồi lại cố gượng dậy mà sống.
Ngày hôm nay, tròn một năm khi mình vẫn ở bên nhau sau chuyện đau lòng nhất cuộc đời em, em nói buông tay và ra đi. Như em vẫn nói trước đây rằng nếu lỡ có đi quá giới hạn chắc chắn em là người ra đi trước. Vì em đã không chế ngự được nỗi đau, để nỗi đau tràn lấp tình yêu để rồi giờ buông tay, không níu giữ được tình yêu của hai đứa.
Giờ trong em chỉ toàn nỗi đau và nước mắt. Đã tròn một năm rồi, mọi việc vẫn không thể nguôi ngoai trong em. Yêu một người, nhưng những gì đau khổ nhất cũng gắn với bóng hình người ấy. Em làm sao vượt qua được đây?
Kiss
* Gửi tâm sự của bạn để được độc giả chia sẻ, gỡ rối tại đây. Lưu ý bài viết bằng tiếng Việt có dấu.
Ám ảnh nỗi đau phá thai khi còn trẻ - Ngôi sao