Anh hiền lành, dễ mến nhưng ngặt nỗi không biết làm gì, chưa một lần nào anh vào bếp, hay dọn dẹp giúp đỡ bạn gái.
Mình và anh ấy quen nhau cũng đã hai năm nay rồi. Mọi cảm xúc vui buồn, hờn ghen, ngọt bùi đều đã trải nghiệm. Từ trước giờ mình vẫn xem anh như chồng mình vậy. Cơm nước, giặt giũ, quần áo... đều không thiếu phần mình. Nhưng giờ anh ấy muốn tiến tới đám cưới, cha mẹ mình lúc đầu không đồng ý nhưng thấy con gái yêu quá nên cũng đã chấp nhận, định cưới sớm vào cuối năm nay. Nhưng tại sao mình lại sợ, đắn đo mãi về quyết định quan trọng này.
Mình 27 tuổi, anh hơn mình 7 tuổi, là kỹ sư giỏi đã nhiều năm, anh cũng hiền lành, dễ mến, dễ gần. Nhưng anh nhậu nhẹt quá nhiều, tuần hết 3 đến 4 ngày say sưa mà tính anh nếu đã uống thì uống tới bến. Tuy không đến nỗi nằm bẹp trên bàn nhậu nhưng tửu lượng chắc đếm trên 10 chai.
Lúc mới quen anh, thấy anh uống nhiều, cứ tưởng anh uống vì buồn chuyện vợ sắp cưới hủy hôn chạy theo tình yêu mới. Lúc đó mình an ủi anh rất nhiều, nhiều lúc còn nhậu với anh, xem anh như thần tượng, rồi yêu anh luôn. Vì anh mà cố gắng rất nhiều. Giờ mình đã là giám đốc của một công ty nhỏ sau hơn một năm phấn đấu vì tương lai của chúng mình. Nhưng anh thì ngược lại.
Tuy anh là kỹ sư giỏi nhưng chỉ dừng lại ở đó, công việc rất vất vả mà lương không đáng là bao. Anh không có tính cầu tiến, đã nhiều năm làm việc nhưng chưa bao giờ có ý định muốn học thêm, hoặc thăng tiến. Mình nhiều lần cũng khuyên anh nên học thêm ít khóa học để hiểu biết thêm, có cơ hội hơn hiện tại, anh chỉ ậm ừ cho qua chuyện rồi thôi.
Ảnh minh họa: Mirror. |
Không phải mình nói xấu anh, nhưng nghĩ đến việc kết hôn, sống chung với anh cả đời mình cảm thấy sợ và lo lắng vô cùng. Mình quan điểm bình đẳng nam nữ, chuyện công việc thì không nói, nhưng chuyện nhà cửa, bếp núc, con cái... cũng phải có sự góp sức từ hai phía. Đằng này anh không biết gì ngoài đi làm, chưa từng vào bếp, chưa từng cầm chổi, rửa chén...
Anh cũng hay qua mình ăn cơm, nhưng qua thấy mình đang nấu ăn thì anh lại chơi game, hoặc đọc báo chờ mình dọn sẵn tới bàn rồi ăn. Mình cũng chẳng dám nói gì vì chưa là gì của nhau, nhưng cưới rồi mà tình trạng này hoài chắc mình không chịu nổi. Công việc của mình áp lực vô cùng, vừa là giám đốc kinh doanh, vừa là giám đốc tài chính bù đầu bù cổ, về đến nhà lại làm osin cho chồng năm này tháng nọ chắc mình không thể chịu được.
Lại thêm tính anh quá hờ hững, chưa bao giờ cho mình một chút lãng mạn, mình cũng cần lắm những cái ôm, cái hôn nhẹ, cái nắm tay... mà dường như bất lực. Cảm giác mình tủi vô cùng. Tuy mình không quá sắc sảo nhưng cũng được đánh giá dễ thương, xinh đẹp nhưng tại sao anh lại thờ ơ như vậy. Buồn hơn là vừa sau khi quan hệ xong, anh ngủ liền hoặc cầm điện thoại xem này xem kia, cũng tâm sự này kia với mình một hai giờ mới ngủ nhưng lúc đó hoàn toàn không đụng chạm mình nữa, không bao giờ ôm hay âu yếm. Mình biết anh cũng yêu thương mình, không có ai khác ngoài mình, chuyện kia cũng ổn nhưng Anh thờ ơ quá khiến mình buồn vô cùng tuy mình đến với anh vẫn là con gái.
Mình cũng khó tính trong chuyện tình cảm, chưa bao giờ suy nghĩ đến ai khác ngoài anh. Cũng muốn có một gia đình thật sự thuộc về mình, có chồng có con, một tổ ấm nhỏ hạnh phúc như bao người, nhưng nghĩ đến cảnh chồng vừa lạnh nhạt, lại nhậu nhẹt, lại không giúp gì chuyện nhà cửa được thì ước muốn mặc áo cô dâu cũng nguội lạnh mất rồi.
Tụi mình rất ít khi cãi nhau, một hai tháng mới giận hờn một lần, qua một ngày rồi đâu lại vào đấy. Thật sự mình yêu anh nhiều lắm vì cũng có nhiều lúc anh làm mình vui và hạnh phúc dù chỉ một hành động nhỏ thôi. Và anh cũng yêu thương mình thật lòng, nhưng làm sao mình có thể thay đổi được anh? Còn nếu anh không thay đổi thì hạnh phúc vợ chồng sẽ chẳng thể kéo dài được. Có anh, chị nào trong hoàn cảnh mình, cho mình lời khuyên với ạ.
Moonlight
* Gửi tâm sự của bạn tới địa chỉ email changnang@ngoisao.net để được độc giả chia sẻ, gỡ rối. Lưu ý bài viết bằng tiếng Việt có dấu.
Sắp cưới mà tự nhiên cảm thấy sợ hãi - Ngôi sao