Tại sao bạn lại không cần đàn ông? Ừ, là phụ nữ, sống một mình cũng tốt. Nếu bạn cần đàn ông, cũng đâu có gì xấu. Có người mình yêu bên cạnh, lắm lúc, sẽ mạnh mẽ hơn nhiều.
Gào
Từ khi chuyển về nhà mới, mỗi buổi sáng tôi đều bị đánh thức bởi ánh nắng len qua cửa sổ. Vẫn còn lim dim, hé mắt từ những tia nắng đầu tiên, dậy để chuẩn bị rồi đưa con đi học. Chồng vẫn nằm trên giường, nhìn anh ấy, cảm thấy lòng bình yên đến lạ. Phụ nữ vốn dĩ không cần phải gồng lên để tỏ ra mình mạnh mẽ, mới có hạnh phúc. Tôi thấy nhiều người cứ nói, họ hạnh phúc không cần đàn ông. Nhưng có lẽ tôi chưa giỏi được như thế, cho dù tôi có chủ động với cuộc sống của mình thế nào đi chăng nữa, tôi vẫn cảm thấy hạnh phúc chỉ đủ, khi tôi có gia đình mình. Trong gia đình ấy, luôn có người đàn ông của tôi.
Sau tai nạn, chồng tôi đi lại rất khó khăn. Bởi vì vết thương nặng, cần nhiều thời gian để phục hồi. Nhưng hẳn nhiên, trong mắt tôi, anh ấy tuyệt vời và luôn là người đàn ông mạnh mẽ nhất. Cách đây nhiều năm, khi tôi còn là một đứa trẻ, mẹ tôi cũng gặp tai nạn với chấn thương tương tự chồng tôi bây giờ. Khi đó, mẹ đã phải nằm yên một chỗ, bất động không di chuyển suốt nhiều tháng trời. Sau vài tháng như vậy, mẹ bắt đầu động đậy và tập đi. Ban đầu, mẹ phải tập bò, rồi khó khăn lắm mới bước đi trở lại.
Hơn mười năm sau, chồng tôi gặp chấn thương tương tự. Kết thúc ca mổ, mọi người đều nói tới vật lý trị liệu để chồng tôi có thể phục hồi nhanh và không hoang mang lắm. Nhưng anh ấy rất vui vẻ, lạc quan. Hay ít nhất, anh ấy luôn tỏ ra như vậy. Mọi người đều bất ngờ khi anh phục hồi rất nhanh chóng. Tôi đã thấy chồng mình đi lại được từ ngày thứ 2 sau mổ. Bạn bè đến thăm đều rất bất ngờ, có cô em còn thốt lên: "Anh Tú là siêu nhân! Không thể tin được có người tai nạn nặng như vậy mà trông như không có chuyện gì giống anh." Anh hoàn toàn bình thường một cách nhanh chóng, chỉ có điều, anh vẫn rất đau, nhưng không cho ai biết được.
Mấy ngày đầu tiên, chồng tôi nằm ở bệnh viện Chợ Rẫy. Sau này mới chuyển qua bệnh viện quốc tế để nghỉ ngơi, có phòng riêng. Phòng ở Chợ Rẫy có một anh mổ cột sống, nhưng nhẹ hơn chồng tôi nhiều. Anh ấy đã nằm đó trước chồng tôi nhiều ngày, nhưng không đi lại được. Nhưng khi thấy chồng tôi khúc khắc tập đi... một hai hôm sau, anh ấy cũng cố gắng đứng dậy, tập đi và đi lại được. Anh ấy nói: "Thấy Tú như vậy, anh cũng cố gắng bắt chước. Anh em mình cùng cố gắng!".
Bây giờ, chồng tôi đã về nhà rồi, anh đi lại không khó khăn lắm, nhưng vẫn chưa thể làm công việc gì nặng nhọc, như khuân vác, tập boxing chẳng hạn. Điều buồn nhất với anh, là tạm thời không thể bế con như trước. Bác sĩ bảo, khoảng 6 tháng nữa, anh mới nên bế con. Chồng tôi không thể cúi, vì cúi làm vết thương của anh đau buốt đến tê người.
Mấy ngày chuyển nhà vô cùng cực, từng thùng đồ tới tấp làm tôi hoa mắt chóng mặt. Đồ đạc mới chuyển vô, cần mua sắm. Riêng cái việc kê đặt salon đã khiến tôi hết hơi. Nhưng tôi biết, bản thân mình mệt một, thì chồng buồn bã mười. Nhìn khuôn mặt anh không vui, vì bình thường, những chuyện này, chồng tôi làm vô cùng đơn giản. Bây giờ, tạm thời, anh chỉ có thể nhìn vợ ngớ ngẩn xoay sở mọi thứ rất khó khăn.
[Caption] |
Trước tai nạn, chồng tôi khoẻ cực kỳ, thế nên tôi hiểu, anh khó chịu và buồn bã chân tay thế nào, khi không được làm việc đỡ vợ. Thời gian này, tôi là chân là tay của chồng. Mỗi buổi tối, tôi đều rửa chân cho anh. Khi tôi đứng dậy, anh hôn nhẹ lên trán tôi và nói: "Cám ơn mẹ Bìn."... Giữa mọi đau đớn mà anh phải trải qua, những việc tôi làm cho anh, dù nhỏ nhặt, nhưng khiến tôi hạnh phúc vì cảm thấy mình có ích. Rồi anh sẽ sớm hồi phục trở lại, một hai tháng nữa thôi, tôi sẽ không quanh quẩn bên anh để anh gọi là lập tức "dạ" và lụi cụi làm ngay nữa. Nhưng sẽ nhớ những ngày này, ánh mắt yêu thương, đôi khi cảm thấy áy náy của anh, luôn làm lòng tôi tràn đầy nắng ấm.
Tuy nhiên, không phải là tôi không lúc nào nóng giận. Vì công việc quá nhiều, đôi khi tôi gắt gỏng do quá mệt. Buổi tối, thỉnh thoảng tôi phải kiểm tra công việc nên hơn 10 giờ mới đi làm về, chưa ăn tối nên ruột gan cồn cào đói, anh hỏi mấy câu, tôi không trả lời... Rồi mỗi lần nghĩ lại đều thấy mình có lỗi. Vẫn là tôi nhỏ nhen, những gì mình chịu áp lực, đâu bằng anh mà gắt gỏng.
Giữa muôn trùng áp lực trong cuộc sống mà tôi đang có, tôi vẫn cảm thấy mình may mắn. Không chỉ bởi tôi còn sống, giữ trọn vẹn sinh mạng trong một tai nạn hy hữu. Mà bởi bên cạnh tôi, có những người như chồng tôi, mạnh mẽ và tràn đầy yêu thương. Tôi biết rằng năm tháng sẽ đổi thay, lòng người chẳng may lúc nào đó sẽ không còn y nguyên như ngày nào nữa, nhưng hiện tại này, chỉ cần cảm giác ấm êm thế thôi cũng đủ.
Một tuần nữa mẹ tôi nhập viện, phẫu thuật, nhưng không khí gia đình tôi vẫn rất vui vẻ, lạc quan. Tôi không khóc, không buồn, chỉ cần yêu thương với một chiếc hôn nhẹ lên trán để thấy mình thật mạnh mẽ.
Nào là phụ nữ không cần hy sinh, nào là phụ nữ không cần đàn ông, rồi là đàn ông về nhà chỉ ăn và ngủ chỉ là con lợn... Ôi không, những triết lý nữ quyền đó với tôi thời gian này không phù hợp nữa rồi... Tôi hy sinh công việc và thời gian cho sự nghiệp để dành cho yêu thương, tôi hạnh phúc. Tôi cần người đàn ông này, cần lắm, người ấy rất yêu tôi. Và tôi chỉ mong, về nhà, thấy ấy hãy nghỉ ngơi, đừng làm gì cả, ăn và ngủ thôi, tôi mừng lắm rồi.
Nếu chồng hỏi tôi: "Em yêu anh như thế nào?". Tôi sẽ chỉ nói: "Em yêu anh như thế này...". Lấy bàn tay nhỏ, xoa vào vết sẹo dài nơi sống lưng anh ấy, cảm giác dễ chịu mà anh cảm thấy, chính là tình yêu của em.
Tại sao bạn lại không cần đàn ông? Ừ, là phụ nữ, sống một mình cũng tốt. Bởi mỗi người một số phận, nắm giữ nó trong tay, buông bỏ cũng khó, nắm chặt lại càng đau. Thường người nói không cần, là do cảm thấy từng tổn thương nhiều lắm. Nhưng cần, cũng đâu có gì xấu. Có người mình yêu bên cạnh, lắm lúc, sẽ mạnh mẽ hơn nhiều. Như tôi lúc này, nếu không có anh ấy ở đây, với những phút giây yếu đuối đầy rẫy trong cuộc sống, có lẽ tôi đã thấy mình sụp đổ.
Giờ tôi đã không còn phù hợp với những khẩu ngữ nữa rồi... Đao to búa lớn không hợp với đời bình dị nữa. Mọi hạnh phúc đều cần có đánh đổi và hy sinh, ít ra điều này rất đúng với tôi, trong mọi hoàn cảnh. Đừng ngại hy sinh, nếu điều đó xứng đáng. Và đừng hy sinh, nếu biết hy sinh ấy cũng như bèo dạt mây trôi, vô ích mà thôi. Cũng đừng không cần những người đàn ông tốt, cho cuộc đời nhẹ nhàng và vơi bớt khổ đau... Hãy chỉ không cần những người đàn ông xấu, để họ ra đi cho vơi bớt nỗi sầu.
Phụ nữ ơi là phụ nữ, cứ sống sao bình yên là đủ.
Gào và quan điểm sống đủ của phụ nữ có gia đình - Ngôi sao