TTO - Sở GD-ĐT TP.HCM cấm giáo viên bản ngữ sử dụng các thiết bị nghe nhìn như cassette, CD... để giáo viên tăng cường tương tác với học sinh. Nhưng liệu có khả thi?
Nếu đặt mình vào vị trí người ra quy định, có thể hiểu nỗi lo của họ: mời giáo viên bản ngữ tốn kém, đắt đỏ nên phải tận dụng thế mạnh của họ. Ai lại để họ chơi không, ai lại để họ cứ mở băng cassette hay cho học sinh xem video suốt?
Tuy nhiên, giả sử có giáo viên bản ngữ lười, vào lớp chỉ khư khư các công cụ nghe nhìn mà không chịu giao tiếp với học sinh, liệu quy định này có phải là biện pháp hữu hiệu ngăn chặn hiện tượng đó?
Nỗi lo đó là có thật vì thực tế chất lượng và lương tâm nghề nghiệp của các giáo viên bản ngữ cũng đa dạng lắm kiểu. Nhưng đó là mối quan hệ giữa người học và người dạy. Đó là nỗi lo, là mối quan tâm của nhà trường chứ không phải là một lĩnh vực quản lý nhà nước.
Với học sinh lớn tuổi hơn, có thể tập cho các em làm quen với việc đánh giá tiết dạy của giáo viên, có thỏa mãn kỳ vọng của các em không. Nếu gặp một giáo viên bản ngữ quá lạm dụng video bắt học sinh xem hết phim này đến phim khác, phải tập cho các em thói quen phản ứng và nhà trường phải sẵn sàng để can thiệp.
Học sinh tiểu học thì khó hơn nhưng nhà trường vẫn có thể nắm được tình hình giảng dạy, nhất là trong lớp luôn luôn có một giáo viên thứ nhì làm trợ giảng.
Một nhà trường quản lý tốt là nhà trường đánh giá được hiệu quả của việc sử dụng giáo viên bản ngữ bằng nhiều biện pháp khác nhau chứ không phải bằng một văn bản cấm dùng các phương tiện nghe nhìn.
Một giáo viên sáng tạo bài giảng cách hỏi đường bằng tờ photo bản đồ khu vực gần trường cho học sinh đóng vai luyện tập mà cũng không được phép (vì sở nói rõ cấm dùng tài liệu chưa được sở thẩm định, kể cả tờ rơi) thì thử hỏi cách quản lý như thế đã hạn chế sự sáng tạo, chủ động và hứng thú của giáo viên đến mức độ nào!
Suy cho cùng, quyết định tuyển giáo viên bản ngữ nào là của nhà trường và phụ huynh bởi kinh phí trả cho giáo viên bản ngữ là kinh phí xã hội hóa (nói cho dễ hiểu là do phụ huynh đóng góp) chứ đâu phải từ kinh phí nhà nước.
Cấm sử dụng băng cassette, đĩa CD không phải là hướng dẫn chuyên môn, đó là sự can thiệp theo kiểu cả lo, tủn mủn và không đi đến đâu cả.