Phong cách

Cho con xin một vé đi tuổi thơ

Cho con xin một vé đi tuổi thơ, vé đi thôi không cần quay trở lại...

Trang Dương

Đơn giản, con ước mình có thể bé lại, sống trong thế giới của riêng con - ngây thơ không toan tính, không có những xô bồ của cuộc sống, không cả những nỗi lo cơm-áo-gạo-tiền...

Đơn giản, con ước mình có thể bé lại, nằm gọn trong vòng tay yêu thương của ba mẹ, được bao bọc, chở che, chứ không phải là sự mệt mỏi gồng mình lên đấu tranh mỗi ngày...

Đơn giản, con ước mình có thể bé lại, để có thể hồn nhiên ngây ngô nói ra những suy nghĩ của mình, để khoảng cách giữa con và ba mẹ ngắn lại, chứ không phải cứ ngày một dài và rộng ra như thế này...

Đơn giản, con ước mình có thể trở về với ngày xưa, ngày mà con chạy về đến cổng nhà còn để ngã xước đầu gối chảy bao nhiêu máu. Con hớn hở chạy vào khoe mẹ như thể đó là một điều gì vui lắm. Và trong đôi mắt thơ dại ngày ấy, con cảm thấy ấm áp khi nghe mẹ mắng là bất cẩn, nhưng sau đó lại dịu dàng ôm con vào lòng rồi hỏi con có đau lắm không và xoa thuốc cho con.

Đơn giản, con ước mình có thể trở về với ngày xưa, ngày mà ba đi công tác xa rất xa, và tình phụ tử chỉ được vun vén qua những cuộc gọi đường dài mỗi tối, những câu hỏi vu vơ: "Hôm nay ba/con ăn gì?", "Thời tiết hôm nay thế nào?"... Con luôn tranh giành với mẹ để được nhấc máy khi có cuộc gọi đến, cảm thấy ấm áp khi nghe khuôn giọng trầm ấm của ba, cười rất tươi và rất hạnh phúc.

cho-con-xin-mot-ve-di-tuoi-tho

Ảnh minh họa.

Đơn giản, con ước mình sẽ hồn nhiên như ngày bé, sẵn sàng cãi nhau tay đôi với thằng bạn trong xóm vì nó dám bảo mẹ của con không xinh bằng mẹ nó. Ai bảo thế, mẹ của con là hoa hậu cơ mà. Mẹ con luôn là người phụ nữ xinh đẹp nhất.

Đơn giản, con ước mình sẽ hồn nhiên như ngày bé, ngồi xem phim Hàn Quốc với các bà các cô, thấy mọi người cứ xuýt xoa khen chú này chú nọ đẹp trai. Con khi ấy sẽ chu cái mỏ bé xíu lên, bĩu môi dài một cái, tuyên bố hùng hồn: "Có đẹp trai đến đâu thì cũng không bằng được ba của con đâu", rồi ngúng nguẩy bỏ đi. Ba luôn là người đàn ông lịch lãm nhất, đẹp trai hơn tài tử Hàn Quốc, và là anh hùng của trái tim con.

Đơn giản, con nhớ những ngày mẹ đèo con đi trên chiếc xe máy cũ. Gia đình mình ngày ấy không phải nghèo nhưng cũng không khá giả. Con ngồi sau cứ vừa ngắm cảnh vừa líu lo hỏi mẹ những câu hỏi rất trẻ con: "Chim bay được còn người có bay được không?", "Mây tại sao lại tên là mây?", "Cái tượng xa tít kia có phải là tượng không mẹ?"... Và cứ thế, những câu hỏi ngây ngô trải dài trên từng con đường con và mẹ đi qua.

Đơn giản, con nhớ những ngày ba về nhà, đưa con đi chơi xích đu ngoài công viên. Ba đứng đó, đẩy xích đu cho con bay cao tít. Con đôi khi ngoảnh lại nhìn ba để chắc chắn rằng ba không "trốn" đi đâu mất, trẻ con mà cứ hay lo xa mấy chuyện không đâu. Và tiếng cười trong vắt của tuổi thơ vang vọng giữa buổi chiều hè nắng vàng ónh ánh.

Đơn giản... Điều ước của con chỉ đơn giản thế thôi. Mọi thứ đều đơn giản đến mức khó khăn. Khát khao này con vĩnh viễn không bao giờ có thể thực hiện được.

Thời gian khắc nghiệt cứ chảy trôi. Và con cứ lớn lên từng ngày. Cho con xin một vé đi tuổi thơ.

NgoiSao.net

tuổi thơ, hồn nhiên, gia đình, bạn bè, vé đi tuổi thơ, Trang Dương - Cho con xin một vé đi tuổi thơ


© 2021 FAP
  5,166,997       12/851