Văn hóa

Hương sen

Hạ đã bắt đầu len lén những đốm nắng tinh khôi, nhảy nhót ngoài kia vàng rực rỡ. Cùng lúc, dưới đầm, sau bên hông nhà tôi, những nụ sen dần nhú ra một màu hồng nhạt, quyến rũ và mời gọi.

Ảnh chỉ mang tính minh họa. (Nguồn: Internet)
Ảnh chỉ mang tính minh họa. (Nguồn: Internet)

Tuổi thơ của tôi là những ngày hè chang chang nắng, mặc quần tà lỏn, chân trần đội nắng cùng với đám bạn trong xóm trốn cha mẹ đi hái sen. Chẳng còn gì thích thú hơn khi tự tay hái những bắp sen to, non, bóc lớp vỏ non rồi nhai ngấu nghiến ngon lành. Tôi nhớ khoảnh khắc cả lũ nghịch ngợm, hái những lá sen to đội lên đầu, rồng rắn nối đuôi nhau, miệng lẩm nhẩm khúc đồng dao giữa nắng. Miệng đứa nào đứa nấy cười toe, lộ những chiếc răng sún trông rất buồn cười. Những trận đòn của cha mẹ cũng không tài nào cưỡng nổi sự ham muốn của những đứa trẻ quê mỗi trưa ra đầm sen hái hoa, bẻ bắp và ngắt lá vui chơi. Đầm sen như một điểm hẹn lý tưởng ngày hè để chúng tôi nô đùa vui vẻ. Vết tích thời gian in dấu trên những vạt áo, vạt quần những dải nhựa sen bám đầy quần áo đen xỉn. Sau hè, đứa nào đứa nấy da đen trùi trũi.

Nội tôi là một người yêu sen đến say đắm. Vào mùa sen, mỗi sáng sớm thể nào nội cũng lặn lội ra đầm hái cho bằng được một bó sen về cắm trong nhà. Vì thế, căn phòng lúc nào cũng tỏa hương thơm thoang thoảng dịu nhẹ. Cảm giác những ngày này, lòng người thanh thoát và rũ bỏ mọi phiền muộn, âu lo hơn. Những bông sen tươi mới, nội cẩn thận ướp trà, dành mời khách quý, làm quà biếu mỗi khi ai đó từ xa ghé thăm.

Hương sen đã theo suốt tuổi thơ cho tới khi tôi trưởng thành ra phố lập nghiệp mưu sinh. Sen đã mang trong mình một phần nào hương vị của quê hương, là dấu ấn, “đặc sản” để những người con xa quê có cái nhớ, cái thương.

Cao Văn

Đồng Nai

© 2021 FAP
  648,697       1/811