Văn hóa

Khúc ca mùa hè

Tháng 5 vào hạ, dẫu hoa phượng đã hé, dẫu học trò đã nô nức mùa thi và mưa mùa hạ cũng đã tìm về, nhưng dường như vẫn còn điều gì đó khiến mùa hè chưa đủ dáng, đủ hình.

Và một ngày, thoáng nghe tiếng ve. Ban đầu, tiếng ve cài trong tán lá, râm ran, dè dặt; cảm giác hạ mới đến bên mình thật nhẹ nhàng. Rồi nhanh lắm, tiếng ve trở nên ồn ào với những giai điệu lúc vút cao, khi ngân nga và những khoảnh khắc, cảm giác âm thanh xao xác làm cho lòng ta cồn cào về những điều không thể gọi thành tên. Có những trưa, tiếng ve sôi trong rực đỏ của phượng và nắng. Cũng thoáng chút phiền lòng nhưng chỉ là thoáng qua. Thương ve vắt kiệt mình ca hát để mang cả một mùa hạ từ xa xôi trở về.

Và tiếng ve như thể chất xúc tác làm đổi thay khung trời mùa hạ, rõ nhất là nơi sân trường: mới xanh mát đấy mà đã cháy rực một khoảng trời; mới nô nức áo trắng quanh đây mà đã vắng lặng dáng quen; mới rộn ràng gặp gỡ mà đã bùi ngùi chia xa… những chú ve bé nhỏ dường như có khả năng làm nên sự đổi thay chỉ bằng dàn hòa tấu đơn sơ của mình.

Trong tiết hạ, dịp nào đó vô tình đi dưới vòm trời phượng cháy, giữa ồn ào tiếng ve, hẳn sẽ thấy lòng bâng khuâng hay cồn cào nhớ thương về một thời học trò hoa mộng.

Và tự hỏi, có tâm hồn nào không vang vọng những khúc ca mùa hè? Và mỗi năm, hạ biết lối nào tìm về nếu vắng những tiếng ve!

Trâm Oanh

Đồng Nai

© 2021 FAP
  631,726       2/1,116