Phong cách

Phải chăng tình yêu đã quên tôi

Có lẽ, từ 'quên' là một từ dễ nói ra, nhưng khó làm đặc biệt là với tôi - khi mà đôi lúc tình cảm đặt cao hơn lý trí.

Nguyên Thương

Thoáng thức giấc giữa một đêm mưa, từng cơn gió êm đềm réo rít qua khe cửa nhỏ mang hơi thở của cái khí trời lành lạnh như thay lời chia tay với trời thu mơ mộng và chào đón mùa đông với những bước chân lặng thầm. Và mùa đông cũng đã đến đây, đã lại về nơi cần về, về ngủ say bên những song cửa, để rồi những gì lạnh giá hay cô đơn của những bản tình ca lại được ngân nga lên, bỏ mặc những con phố cuộn mình với gió lạnh vô ngần.

Bật chiếc đèn ngủ, mở nhạc, pha vội cho mình tách cà phê nóng, vươn vai, và bắt đầu lặng nghe tiếng gió lạnh giữa màn đêm, âm thầm thả rơi những tiếng lòng giữa cơn mưa đang về trong đêm mỗi lúc thêm nặng hạt. Những tiếng buồn cứ thế rơi trên từng ngón tay đang ngóng tìm hơi ấm của một bàn tay khác, tiếng nhạc tình tan trong vô vạn xót xa, nghĩ suy cứ mãi tìm về những yêu thương dang dở, và những hẹn thề đã tan biến từ lâu.

Vậy đấy! Một nỗi buồn mới đã đến, tất cả đến với tôi rồi lại đi như một điều hết đỗi bình thường trong sự đời vô thường này, song cái lạnh lùng và bất chợt của cơn mưa ngoài kia khiến tôi thấy thoáng nao lòng và nuối tiếc như một giấc mơ còn chưa trọn vẹn và dang dở. Những người đến bên đời tôi đến lúc nào đó bỗng đều rời xa, như đã được mặc định chỉ xuất hiện và bên cạnh tôi vào một thời điểm nào đó và rồi biến mất. Để giờ đây tôi biết được, nhận được tình yêu thương từ con người xa lạ với con người xa lạ thật khó vẹn toàn.

Chút nắng mong manh không thành mùa hạ
Chút tình xa lạ sao giữ được em.
Chút gió heo mây mùa đông không đến
Ngày thu êm đềm lặng lẽ đi qua.

phai-chang-tinh-yeu-da-quen-toi

Ảnh minh họa.

Cô đơn lại về vị trí cũ, tách cà phê nồng nàn hơi thở của mùa thu đang qua cũng đã cạn. Cái thời khắc tĩnh mịch nhất này trong những ồn ã náo nhiệt nơi phố thị khiến lòng này cần hơn bao giờ hết một hơi ấm, một vòng tay mà vẫn chưa đến nỗi bị cái bóng cô đơn quấn riết làm cho tê liệt hay ngã quỵ buông xuôi. Những suy nghĩ chập chờn theo hơi lạnh cứ mãi trút xuống. Tiếng nhạc buồn ủ ê buốt giá đôi lúc quá mỏng manh như những cảm giác lặng lẽ giữa đêm mưa, tôi bước khe khẽ giữa phận người khi đời vô tình hiện về bao nhiêu tình đã cũ, cảm xúc tuy còn ấm, nhưng ánh mắt đã mãi lạnh căm.

Có lẽ, từ “quên” là một từ dễ nói ra, nhưng khó làm đặc biệt là với tôi - khi mà đôi lúc tình cảm đặt cao hơn lý trí, lại có lúc cảm xúc bước vội hơn trên những con đường trải về những miền nhớ không tên. Ai yêu nhau mà không muốn cùng nhau sống đến ngày răng long đầu bạc. Ai thương nhau mà không muốn tối nằm kề, sáng chạm mặt. Tôi cũng biết, nhưng đời sống thì nhiều duyên số. Mà duyên số của đời người bao giờ cũng hay chọn chuyện yêu đương để vận vào. Tình đến tình đi như duyên nợ kiếp trần. Duyên kém phận mòn, thì cuộc đời cũng chỉ là cái bóng buồn trong nhau.

"Tình đến người bảo duyên tình kiếp trước
Dù đắng, dù cay, vẫn giữ lửa trong tim.
Và khi đã không còn yêu nhau nữa
Duyên nợ, số trời, người lấy để biện minh"

Cuộc đời là một hành trình dài, đích đến đã có sẵn, nhưng đường đến đó chẳng bao giờ là đường thẳng. Tôi đã đánh mất chính mình, một người rồi lại nhiều người nữa ra đi khỏi cuộc đời tôi và để lại những sự im lặng thật đáng sợ. Chăng cũng là duyên phận. Nhưng đã là yêu thì luôn có ranh giới được và mất, giữa quá khứ và hiện tại. Nếu là quá khứ đã mất đi nghĩa là ký ức. Ký ức không có nông sâu, mà chỉ có dễ nhớ khó quên. Tình không sót xa có nên gọi là tình - Đời không đắng cay có nên đời?

Mưa cũng đã thôi rơi. Tôi ước gì mình biết được cái sự im lặng kia hoàn toàn do mình để mình xứng đáng nhận lấy để khỏi phải dằn vặt như lúc này. Nhắm mắt, tôi ước rằng mọi việc có thể quay lại từ đầu. Nhưng không, đây là cuộc sống, và tôi biết rằng chỉ còn một cách là phải biết chấp nhận. Một sự tĩnh lặng trong căn phòng hòa chung những nỗi buồn đâu đó trong thành phố rộng lớn này, có biết bao con người đang mỏi mòn vì gió đông se sắt đang về, một tay rời khỏi thu, một tay chạm vào đông chớm lạnh, ranh giới mong manh giữa quá khứ và hiện tại. Những cơn mưa cuối mùa, tiếng mưa đêm rơi lảnh khảnh trên bậc thềm thêm buốt giá nỗi niềm "Phải chăng tình yêu đã quên mình?”.

NgoiSao.net

Phải chăng tình yêu đã quên tôi - Ngôi sao


© 2021 FAP
  5,245,199       13/841