Phong cách

Những trò chơi tuổi thơ tái hiện qua bộ ảnh cảm xúc

Từng tấm ảnh gợi nhớ một thời tuổi thơ dữ dội mà bất cứ ai cũng trải qua với những trò chơi tiện tử băng, dựng lều bằng đệm, quấn chăn giả vờ làm vua...

Được đăng tải trên trang Fanpage Hà Nội và Con bộ ảnh "Những điều chắc chắn tớ đã làm cách đây 10 năm" đã tạo nên một con sốt trong cộng đồng mạng.

Từng tấm hình gợi nhớ lại những trò chơi, những kỷ niệm tuổi thơ ăn sâu vào tiềm thức của thế hệ 8x, đầu 9x thời bấy giờ. Lúc nhỏ ai cũng mơ ước mình lớn nhanh để trở thành người lớn. Nhưng khi trưởng thành, ai cũng mong có lần được có một tấm vé trở về tuổi thơ trong sáng hồn nhiên.

on-lai-ky-niem-tuoi-tho-qua-bo-anh-day-xuc-dong

Bộ ảnh thu hút hơn 10.000 lượt yêu thích cùng 8.000 lượt chia sẻ. Ảnh chụp màn hình.

Nhóm tác giả tâm sự: "Tớ từng là một cô bé nghịch ngợm, từng là một cô bé lí lắc sẵn sàng bật khóc trước một chú mèo con đi lạc, sẵn sàng bật cười khi đứng hét vào quạt. Từng là một cô bé hồn nhiên, tung tăng bên ba mẹ, khám phá vạn vật của thế giới này. Bầu trời thật xanh, con đường thật rộng, lũ trẻ cùng ngõ thật vui. Tuổi thơ của tớ như một ống kính vạn hoa, 'cách' tất cả đã chuyển thành những khối hình lung linh màu sắc khác.

Rồi đến một ngày, khi tất cả cái vũ trụ nhỏ bé của tớ trở thành một mớ hỗn độn, tất cả đều đảo lộn. Bầu trời của tớ không còn xanh nữa, con đường không còn rộng nữa mà thật trống trải. Tớ đã bị bỏ rơi ngay trong chính thế giới của mình như vậy đấy.

Nếu ngày xưa, tớ chỉ nhìn mọi thứ bằng góc nhìn trẻ thơ, thì giờ đây mỗi góc nhìn ấy lại đưa tớ về với những câu chuyện của riêng mình, về những ngày mà dù có đánh đổi bao nhiêu, tớ cũng không thể nào quay lại được.

'Tuy rằng mỗi phút giây trôi qua vẫn không ngừng có áp lực, tổn thương, đau khổ, nhưng có thể mìm cười đứng dưới trời xanh, thật tốt'. Trong cuộc sống, những khoảng lặng để ta nghĩ lại, mỉm cười nhớ về tuổi thơ, để thay đổi và tốt hơn nữa...".

Hãy cùng nhìn lại kỷ niệm tuổi thơ một thời qua bộ ảnh đầy cảm xúc này:

on-lai-ky-niem-tuoi-tho-qua-bo-anh-day-xuc-dong-1

Tại sao mấy cái công tắc cứ một là phải làm đèn bật lên, hai là phải làm đèn tắt đi nhỉ? Ghét kinh khủng. Nghĩ đi nghĩ lại, tớ bèn liều lấy tay giữ thật khéo léo sao cho công tắc điện được thăng bằng, không nghiêng hẳn về bên này, cũng không ngã nhào về bên còn lại xem điều gì xảy ra. Kết quả là chẳng có chuyện gì xảy ra cả, nhưng thi thoảng điện sẽ hơi chập một chút. Mỗi khi ấy, tớ lại rút ra kết luận là người lớn sợ ma nên không dám để chế độ đèn nhấp nháy, nghĩa là không dám thiết kế cho công tắc điện đứng được thăng bằng.

on-lai-ky-niem-tuoi-tho-qua-bo-anh-day-xuc-dong-2

Khi bắt đầu đi học, được tiếp xúc với bút xóa, cứ viết sai một chữ, nguệch một nét thôi là phải cầu cứu ngay anh bạn bút xóa ngay lập tức. Nhưng trẻ con sinh ra vốn để nghịch ngợm mà, nên tớ và các bạn nghĩ ra ti tỉ thứ để làm với chiếc bút xóa. Trò chơi mà chúng tớ hay chơi nhất là bóp búp xóa thật mạnh cho vết bút xóa thành giọt to, chờ tới lúc khô sẽ xuất hiện một cục bút xóa trắng trắng, to hệt như một quả núi vậy!

on-lai-ky-niem-tuoi-tho-qua-bo-anh-day-xuc-dong-3

Tớ không thích ngồi soạn bài cho môn Tập đọc trước khi tới lớp, thế nên cứ khi nào phải soạn bài, tớ sẽ nằm dài ra bàn ngắm các đồ dùng học tập của mình và tìm cách lắp ráp chúng lại thành đủ thể loại trò chơi cho đỡ chán. Model yêu thích của tớ là chiếc máy bay kỳ cục được làm từ bút và thước kẻ. Thật sự mà nói, ngày ấy tạo ra được chiếc máy bay như thế khiến tớ thấy mình như một nhà khoa học, phát minh ra hẳn một trò chơi cho nhân loại. Nhưng mà, đến lớp khoe, thì ai cũng làm như tớ cả. Hơi buồn một tẹo, nhưng chẳng sao vì nó vẫn là trò chơi ưa thích của tớ khi đang ngán tận cổ với bài tập về nhà.

on-lai-ky-niem-tuoi-tho-qua-bo-anh-day-xuc-dong-4

Trong một nghìn lẻ một trò chơi điện tử, tớ nhớ là anh tớ mê nhất món “điện tử băng”. Anh ấy sưu tầm một loạt băng điện tử, xếp thành chồng trước con mắt ghen tị của tớ. Tớ vẫn nói với anh là tớ chẳng thèm chơi trò của con trai, tớ chỉ ghen tị vì mong chúng biến thành các tập phim “Thủy thủ mặt trăng” để bố mẹ bật cho tớ xem thôi. Nhưng thú thật là, nhìn anh ấy bấm bấm chơi một cách hăng say, tớ cũng hay mon men tới cạnh và đòi anh dạy cho chơi cùng lắm! Chơi được vài lần, cũng thích thú và chơi hăng máu như một cậu bé đích thực vậy!

on-lai-ky-niem-tuoi-tho-qua-bo-anh-day-xuc-dong-5

Hồi đó, thích nhất mỗi khi bố mẹ mua đồ điện tử về, thế nào cũng có mấy cái túi nilon nhỏ nhỏ có đầy những hình tròn lỗ chỗ. Tớ và em gái sẽ phi thật nhanh tới những chiếc hộp carton để nhặt lấy nhặt để túi nilon, thu lượm về rồi ra sức bấm bấm. Cứ mỗi lần bấm, lại thấy một tiếng “tách, tách” vang lên, nghe giòn và vui tai kỳ lạ! Khi các hạt tròn đã xẹp hết rồi, hai đứa lại ngồi buồn thiu nhìn nhau, rồi năn nỉ bố mẹ mua gì đó tiếp để thu hoạch túi nilon nhỏ nhiều lỗ!

on-lai-ky-niem-tuoi-tho-qua-bo-anh-day-xuc-dong-6

Cứ mỗi dịp tụ tập ở nhà ông bà, là mấy anh chị em tớ lại thi nhau trốn người lớn, chạy lên tầng nào thật ít người để hùa nhau chơi trượt cầu thang. Rõ là trò này nhìn giống cầu trượt, nhưng gồ ghề hơn, khó hơn, cần phải khéo léo thật nhiều, nếu không là ngã như chơi. Cứ mỗi lần trượt thành công, là đứa nào đứa nấy mặt mũi hớn hở, hét ầm lên khoe nhau rối rít. Vì trò này khó, nên làm được là hãnh diện lắm. Nhớ nhất là chơi xong quần đứa nào cũng bẩn, phải phủi cho nhau mãi để bố mẹ khỏi phát hiện… Lúc bị phát hiện rồi thì bố mẹ lại toàn mắng yêu: “Cẩn thận hỏng hết cả hàng họ bây giờ!”

on-lai-ky-niem-tuoi-tho-qua-bo-anh-day-xuc-dong-7

Người lớn và trẻ con tưởng chừng khác nhau một trời một vực, nhưng đôi khi cũng có những mơ ước giống hệt nhau, mà điển hình là khát vọng được ôm lấy, được chiếm hữu cả thế giới. Nhưng trẻ con ngộ nghĩnh, vì thế cũng có những cách thức ngộ nghĩnh để thu gọn thế giới lại trong bàn tay của mình. Tớ từng mê mẩn bên đống chăn ga gối đệm, nghĩ tới mòn óc làm thế nào để biến tất cả mọi thứ trở thành vương quốc xinh đẹp của riêng mình. Và cũng chẳng khó nhằn đến thế! Khi nào bố mẹ không ở phòng ngủ, tớ lôi chiếc đệm gập ba ra tạo thành một hình khối tam giác khổng lồ, chui vào trong nghịch ngợm đủ trò, rồi nằm mãi, nằm mãi cũng không chán dù nó có chật chội ra sao.

on-lai-ky-niem-tuoi-tho-qua-bo-anh-day-xuc-dong-8

“Cả lớp vẽ cho cô bức tranh Ngôi nhà của em nào!”. Cứ mỗi lần cô giáo ra đề bài vẽ Ngôi nhà của mình, chúng tớ lại mường tượng ra một bố cục chung duy nhất cho mọi bức tranh: ngôi nhà ở giữa, cái cây ở bên cạnh, thi thoảng có thêm hoa cỏ và mặt trời thì lúc nào cũng nằm gọn trên một góc giấy A4. Và thường thì ai cũng tô màu vàng cho ngôi nhà, mái nhà màu đỏ, cây màu xanh và mặt trời đỏ chót với các tia nắng màu vàng chói lọi.

on-lai-ky-niem-tuoi-tho-qua-bo-anh-day-xuc-dong-9

Tớ thích nhìn mọi thứ thật xinh xắn, mà tớ coi việc xinh xắn đồng nghĩa với tí hon, thế nên cứ cái gì bé xíu thì cái đó xinh xắn. Thế là bằng mọi giá, tớ giữ cho bút chì dùng được lâu thật lâu, gọt mãi, gọt mãi tới khi nó chỉ còn lại một mẩu nhỏ xíu, vẫn dùng tiếp. Đôi khi làm thế để cho các bạn thấy mình siêu, giữ bút chì được lâu ơi là lâu, hoặc đơn giản là cầm bút chì ngắn thế mà vẫn viết được. Nhưng phần lớn thời gian là do tớ thấy bút chì càng ngắn, càng nhỏ, nhìn càng xinh xắn!

on-lai-ky-niem-tuoi-tho-qua-bo-anh-day-xuc-dong-10

Thi thoảng chán ghét làm bài tập, tớ lại nằm ườn ra và dí mặt xuống bàn cho mát. Một lần, tớ phát hiện ra điều kỳ diệu được giấu kín dưới “lòng đất” của những chiếc bàn. Cứ áp tai xuống mặt bàn mà xem, chắc chắn ai cũng sẽ nghe thấy những tiếng xì xầm, lục đục vang lên hệt như tiếng tàu hỏa “xình xịch” vậy! Tớ quyết định giữ điều này cho riêng mình, và thích thú lắng nghe lâu thật lâu, coi “tiếng tàu huyền bí” ấy là một kho báu chỉ mình mình tìm ra được.

on-lai-ky-niem-tuoi-tho-qua-bo-anh-day-xuc-dong-11

Đây là bút nước, đúng thế, bút nước. Đã là nước thì phải chảy chứ, tại sao cứ đóng băng lại như thế nhỉ? Điêu toa, rõ ràng là nó đáng lý phải chảy. Tớ đã nghĩ như thế đấy, và dùng hết sức bình sinh của mình để thổi ruột bút cho mực chảy hết xuống. Nhưng dù sao, đến cuối thì trò đó cũng chẳng làm nên sự khác biệt nào hết…

on-lai-ky-niem-tuoi-tho-qua-bo-anh-day-xuc-dong-12

Một vương quốc tí hon thì không thể thiếu người cai trị - người mà trong các câu chuyện cổ tích vẫn luôn xuất hiện với tên gọi “Đức Vua Đáng Kính”. Hóa thân hả? Dễ thôi! Lúc này, chăn là thứ có tác dụng nhất. Khoác chiếc chăn mỏng lên người, xoay một vòng cho chăn khẽ bay bay, bước đi trong “tà áo” lướt thướt, mặt vênh lên một chút và liên tục nói “Bình thân! Bình thân!”, thế là tớ đã trở thành một vị vua đầy uy quyền tại vương quốc Phòng Ngủ của mình rồi.

on-lai-ky-niem-tuoi-tho-qua-bo-anh-day-xuc-dong-13

Mấy cái kẹp quần áo thật vô dụng, có mỗi một chức năng! Đáng lẽ đồ vật nào cũng phải có thật nhiều chức năng chứ. Thế là tớ ngồi tìm đủ mọi loại công dụng của kẹp quần áo và bỗng dưng nhận ra nó còn có tác dụng làm đau đối phương nữa. Vì lúc bấm đi bấm lại, rõ ràng nó há miệng, ngậm miệng đều đặn y như một con cá sấu vậy! Tớ kẹp thử vào tay và thấy cũng… hơi đau chút. Nhưng một chút, một chút thôi. Tớ khoe với các bạn và ai cũng làm theo tớ! Sau dần, mọi người quyết định dùng kẹp quần áo kẹp vào tay mình để đọ xem ai chịu được lâu hơn.

on-lai-ky-niem-tuoi-tho-qua-bo-anh-day-xuc-dong-14

Suốt 4 năm cấp 2, khắc tên bằng đầu compa là trò được tớ chơi nhiều nhất. Tớ dùng đầu compa khắc lên mọi nơi có gỗ: bút chì này, mặt bàn này, ghế này… Lúc đầu chỉ muốn đánh dấu sở hữu cho bản thân, hoặc đôi khi là đánh dấu những nơi từng chạm vào, từng ngồi vào mà thôi. Nhưng rồi bỗng cảm thấy khắc đẹp cũng là một nghệ thuật, và thực thi nó cứ như mình là một nhà điêu khắc thực thụ. Thi thoảng, tớ mải mê với việc khắc chữ quá, mà quên cả nghe giảng…

on-lai-ky-niem-tuoi-tho-qua-bo-anh-day-xuc-dong-15

Vẫn nhớ những chiều trải chiếu ra sân thượng, mắt tròn xoe đầy thán phục nhìn chị gái gấp gấp, viết viết nhanh thoăn thoắt. Vèo cái, mấy chị em đã có bao nhiêu là khối Đông - Tây - Nam - Bắc hình thù kỳ cục, tranh giành xem ai chơi trước, ai chọn cái nào.“11 lần, Tây nhé”, “20 lần, Đông!”... Mỗi chị em đua nhau chọn số, chọn phía tới chục lần mà không chán. Có lẽ bởi cái sự háo hức phập phồng trong lồng ngực của những đứa trẻ lên sáu, lên bảy; đứa nào đứa nấy mắt hấp háy, chờ đợi xem mình sẽ được là nhân vật nào. Chơi nữa, chơi mãi, cũng vẫn muốn chơi tiếp.

on-lai-ky-niem-tuoi-tho-qua-bo-anh-day-xuc-dong-16

Cứ khi nào bố mẹ dắt xe máy vào nhà, dựng chân chống xong xuôi, là tớ sẽ bí mật chạy ra và ngồi chễm chệ lên xe như thể mình là một người lớn không hơn không kém. Sau đó, việc đầu tiên là đặt hai tay lên tay ga, vặn lên vặn xuống và tự tạo ra tiếng “Vèo, vèo”. Không chỉ thế đâu, tớ sẽ nhìn qua nhìn lại hai cái gương xe rồi vênh mặt lên tự đắc như đang đi xe máy ở ngoài đường vậy.

on-lai-ky-niem-tuoi-tho-qua-bo-anh-day-xuc-dong-17

Đến 10 tuổi, tớ vẫn vô cùng hào hứng mỗi khi mùa hè đến. Bởi vì mùa hè cứ mỗi người lại độc chiếm một cái quạt, và dù là quạt gì thì khi hứng mặt vào quạt mà hát thật to thì giọng sẽ rung và vang một cách vô cùng kỳ diệu! Tớ cứ đứng như thế, hát hết bài này qua bài khác, cầm mic như một ca sĩ và cảm thấy mình thật chuyên nghiệp quá đi!

on-lai-ky-niem-tuoi-tho-qua-bo-anh-day-xuc-dong-18

Tại sao cái quạt nào cũng có siêu nhiều nút để bấm, nhưng người lớn toàn bấm từng nút một thế? Bấm cả hai cùng lúc cũng được mà? Như kiểu cùng một lúc chơi với hai bạn ý, có làm sao đâu nhỉ! Suốt ngày thắc mắc, chuyện gì cũng thắc mắc, đến chuyện cỏn con này cũng làm tớ-của-hồi-xưa thắc mắc mãi không hiểu. Và tớ đã quyết định thử bấm hai nút quạt cùng lúc xem sao! Nhưng trời ạ, cái quạt chẳng chịu hoạt động gì cả. Hóa ra đấy là lý do người lớn chỉ bấm một nút quạt…

Lam Dương
Ảnh: Facebook

NgoiSao.net

bộ ảnh tuổi thơ, Hà Nội và Con, ký ức tuổi thơ - Những trò chơi tuổi thơ tái hiện qua bộ ảnh cảm xúc


© 2021 FAP
  5,198,164       6/601