Phong cách

Chuyến tàu điện chạy chậm

Ba năm liền, tàu cứ rời bến đỗ chậm như thế, khi tôi đến vườn trẻ. Mẹ không thể hiểu, nhưng cũng không hơi đâu bận tâm tìm hiểu nguyên do vì sao lại thế.

Phan Viet Hung

Xin dịch một câu chuyện thật ấm áp về tình người của bạn Semyon Seminovich chia sẻ trên mạng Nga. Cũng xin nói thêm, thật tình cờ, đây là chuyến tàu điện mà mình từng đi nhiều lần, vì Học viện Timiryazev ở sát ngay trường của mình ở quận Timiryazev, phía đông bắc thủ đô Moscow.

Những người tốt, bình lặng, vẫn sống quanh ta:

Tôi là đứa con trai duy nhất của mẹ. Mẹ lập gia đình muộn, và các bác sĩ khuyên mẹ không được sinh con. Mẹ bỏ ngoài tai và vẫn mang thai, dù rất nguy hiểm, mãi đến tháng thứ sáu mẹ mới đi khám thai lần đầu.

Sau khi có tôi, mẹ thường dậy sớm làm việc nhà và trước khi đến chỗ làm, mẹ tất tả đưa tôi đến vườn trẻ Dubki ở gần Học viện nông nghiệp Timiryazev. Để kịp làm, mẹ thường đưa tôi đến trường bằng các chuyến buýt và xe điện sớm, vậy nên các bác lái xe đều trở nên quen mặt.

Đến bến tàu điện gần trường, mẹ đưa tôi đến nhà trẻ, giao tôi cho cô giáo rồi quay trở lại bến, đón chuyến tàu điện tiếp theo.

Sau nhiều lần đi muộn, ở chỗ làm người ta dọa nếu tiếp tục đi muộn, mẹ sẽ bị đuổi việc. Cả nhà tôi khi đó, nếu sống nhờ vào lương của bố thì không đủ, nên mẹ vẫn phải gắng mà đi làm. Sợ bị đuổi việc, mẹ phải đành lòng làm một việc ngoài ý muốn: mẹ sẽ để tôi, khi đó mới chỉ là cậu bé 3 tuổi, xuống bến tàu điện rồi tự lũn cũn đi đến vườn trẻ.

Lần đầu, mọi việc đều suôn sẻ, dù rằng với mẹ, hẳn là mỗi giây trôi qua thật dài và quá kinh khủng. Mẹ lúc nào cũng mong tàu điện đừng đông quá, để mẹ có thể dõi mắt nhìn theo xem tôi đã vào trường chưa, hay là bị vấp ngã dọc đường, trong đống lùng bùng khăn, mũ, giày tất...

chuyen-tau-dien-chay-cham

Ảnh minh họa.

Một thời gian sau, mẹ bỗng đột nhiên nhận thấy, sau khi tôi xuống bến, tàu điện khi rời bến bỗng chạy chậm hẳn đi, và nó chỉ chạy nhanh, sau khi tôi đã vào được trong vườn trẻ. Điều quan trọng với bà, là được thở phào mỗi khi tôi đã đến trường một cách bình an.

Mọi sự đã vỡ lẽ mấy năm sau, khi tôi bắt đầu đi học tiểu học. Hôm đó, tôi cùng mẹ đi tàu điện đến chỗ mẹ làm, bỗng nghe thấy tiếng nói của bác gái lái tàu: "Chào cậu bé! Ô, cháu đã lớn thế này rồi kia à? Cháu có nhớ bác và mẹ cháu đã tiễn cháu đến tận lớp học không?"...

Nhiều năm đã trôi qua, nhưng mỗi lần qua bến tàu điện Dubki, tôi vẫn hồi tưởng lại những thời khắc đã qua của tuổi ấu thơ, và trái tim của tôi bỗng trở nên ấm áp, khi tôi nhớ đến lòng tốt của bác lái tàu điện năm xưa. Hàng ngày, như một bản năng, bác gái ấy đã cho tàu chậm lại, chỉ để làm yên lòng một hành khách, một người phụ nữ hoàn toàn không quen biết trên chuyến tàu của mình.

NgoiSao.net

chuyến tàu điện chạy chậm, cuộc sống, người tốt, tình người, Phan Viet Hung - Chuyến tàu điện chạy chậm


© 2021 FAP
  5,091,692       1/806