Khi con đã lớn

Nước mắt con trai

PNO - Ba và mẹ chia tay nhau khi con mới chỉ vừa 7 tuổi. Hoàn tất thủ tục ly hôn xong là ba con cưới vợ mới và chuyển về một thành phố khác xa hang trăm cây số.

Kể từ ngày đó, con không cón được gặp ba nữa. Số tiền cấp dưỡng cho con, ba đã đưa một lần và có lẽ ba nghĩ thế là đã đủ nên ba cũng rất ít lien lạc với mẹ con mình. Mới có 7 tuổi, nhưng con đã lớn khôn, già dặn. Con ít hỏi mẹ về ba. Con im lặng những khi nghe mẹ thanh minh về ba với mọi người. Con chấp nhận cuộc sống của mình không có ba.

Thời gian đầu, thỉnh thoảng ba còn gọi điện nói chuyện với con, hỏi han con chuyện học hành, chuyện trường lớp. Rồi những cuộc điện thoại của ba cũng thưa dần. Có đôi khi mẹ dò ý xem con có nhớ ba không, nhưng con hầu như tránh né, không muốn trả lời cho mẹ biết. Mẹ lo con oán giận ba, bởi vì mẹ biết rằng sự oán giận con người đã sinh ra mình không mang lại điều gì tốt cho tâm hồn trẻ thơ, nên mẹ cứ cố bào chữa cho ba. Mẹ cố tìm ra những lý do nào đó để nói với con, nói với mọi người vì sao ba không về thăm con. Vì sao ba không điện thoại cho con. Chẳng muốn làm con đau lòng, thậm chí mẹ còn nhận hết phần lỗi của cuộc ly hôn về mình. Mẹ muốn con được sống, lớn lên với lòng tự hào về tình yêu của cả mẹ, cả ba. Nhưng dù mẹ có cố làm gì đi chăng nữa, có cố nói gì đi chăng nữa, con cũng im lặng, không muốn nhắc đến ba. Trái tim con nhạy cảm, tự nhận biết được điều xảy ra.

Ảnh minh họa. Nguồn: Internet

Chỉ mới qua một năm, ba con đã dần quên những cuộc gọi hàng tuần, rồi hàng tháng, thế nhưng ít nhất ba cũng còn gọi điện thoại cho con vào ngày sinh nhật. Ba chúc mừng con mau lớn, học giỏi và nghe lời mẹ. Con thường chẳng vui, cũng chẳng buồn khi nghe ba gọi. Con cũng không chú ý đến những món quà ba nói nhờ mẹ mua giùm. Ánh mắt con thờ ơ và vô cảm khi nhắc về ba. Rồi thì qua năm thứ ba của cuộc ly hôn, ba con bắt đầu im hẳn, không gọi điện cho con lần nào nữa. Mẹ nghe mọi người nói cuộc sống của ba con cũng khó khăn, hình như hạnh phúc cũng mãi không trọn vẹn. Nhưng những chuyện đó mẹ làm sao có thể nói với con. Mẹ chỉ biết im lặng, không nhắc về ba nữa. Mẹ mong con rồi sẽ dần quen rằng con không có ba. Mẹ nghĩ rằng thôi cứ để con chấp nhận sự thật của cuộc sống nghiệt ngã này. Để con trưởng thành trong sự trung thực của tình cảnh gia đình.

Ngày sinh nhật năm đó, khi con đang mở quà, đang vui với mẹ và ông bà thì có tiếng chuông điện thoại. Ba con gọi chúc mừng sinh nhật của con. Cuộc gọi đầu tiên sau mười mấy tháng bặt tin. Con cầm ống nghe trả lời ba con nhát gừng, thậm chí có vẻ thơ ơ. Mẹ nghĩ con trai mẹ vô tâm quá, chắc là con đã quên…

Đêm đó, con kêu mệt và đi ngủ sớm. Mẹ lui cui làm việc nhà, tới khi bước vào phòng thì con đã nằm rất ngoan, mặt quay vào vách. Nhìn dáng con ngủ, mẹ thương con quá mới cúi xuống hôn con. Bất ngờ tay mẹ chạm vào khuôn mặt ướt đẫm nước của con. Con chợt quay lại vòng tay ôm lấy cổ mẹ thì thầm: “Mẹ ơi, vậy mà con cứ nghĩ ba quên con rồi”. Câu nói của con như cứa vào lòng mẹ, như băm phập nhát dao lớn vào trái tim mẹ. Mẹ ôm con lặng đi. Vậy là con, chàng trai bé nhỏ của mẹ, con đã kiềm chế mọi nỗi đau, nỗi cô đơn, nỗi tủi hờn của mình lại. Mẹ cứ tưởng con đã quên, hóa ra là không phải.Trong trái tim, con vẫn âm thầm gọi ba, nhớ ba và đau đớn vì sự bặt tin của ba. Nhưng con chưa bao giờ than vãn, nhắc nhở hay buồn đau. Con đã giữ tất cả trong mình. Cho tới hôm nay…

Và hóa ra không phải là chiều cao thước tấc, không phải là thành tích học tập hay bơi lội, võ thuật mà con đạt được khiến mẹ hiểu rằng con đã lớn. Chính giọt nước mắt của con mới là điều giúp mẹ hiểu con trai mẹ đang lớn lên mỗi ngày. Con đã biết tự mình vượt qua những nỗi đau riêng mà mẹ chủ quan không nhận ra. Chưa có giọt nước mắt nào, của ai, thấm vào lòng mẹ mặn như những giọt nước mắt của con ngày sinh nhật năm ấy!

THANH THẢO
 

www.phunuonline.com.vn

ly hôn, nước mắt con trai, sinh nhật


© 2021 FAP
  674,004       5/1,122