Khi con đã lớn

Bát súp vỡ

PNO - Chưa bao giờ mẹ cảm thấy bất lực với con như lúc này. Từ ngày ba con bị tai biến nằm liệt giường, một tay mẹ gồng gánh cả gia đình, chỉ mong sao con hiểu và cùng mẹ chăm sóc cho ba.

Mẹ bước vội vào nhà, thấy ba ngồi im trên giường, đôi mắt ngấn nước, miệng ú ớ, ở dưới sàn nhà bát súp vỡ tung tóe. Dường như con không biết mẹ về nên tay chống nạnh, miệng mắng ba sa sả. Không giữ được bình tĩnh, mẹ đã bạt tai con trước mặt ba. Chứng kiến cảnh đó, ba càng khóc to hơn, con nhìn mẹ nảy lửa, chạy vụt lên phòng…

Chưa bao giờ mẹ cảm thấy bất lực với con như lúc này. Từ ngày ba con bị tai biến nằm liệt giường, một tay mẹ gồng gánh cả gia đình, chỉ mong sao con hiểu và cùng mẹ chăm sóc cho ba. Nhưng càng lớn, con càng tỏ thái độ hỗn xược không tôn trọng ba như trước nữa. Trong mắt con, ba trở thành gánh nặng. Con có biết rằng, để gia đình mình có cuộc sống như ngày hôm nay, ba đã phải cật lực lao động đến kiệt sức. Hiện tại, mẹ con mình vẫn sống nhờ vào khoản tiền tiết kiệm ngày trước ba tích lũy được.


 

Mẹ còn nhớ, trước đây, con quấn quýt ba không rời. Ngày ba ngã bệnh, con đã khóc rất nhiều và hỏi lúc nào ba có thể khỏe lại. Nhưng một năm, hai năm rồi ba năm, ba vẫn nằm liệt giường khiến con thay đổi. Mẹ biết, ba không thể chở con đi chơi mỗi lần con muốn, không sắm sửa thứ này thứ kia cho con bằng bạn bè, không còn oai phong như trước để con có thể tự hào. Bởi giờ đây, nhận thức về cuộc sống của ba đã giảm đi nhiều, ba không nói được và dây thần kinh xúc cảm bị tổn thương nên ba hay khóc, ba không thể chăm sóc bản thân mà phải dựa vào mẹ con mình. Đáng lẽ, con phải thương ba nhiều hơn, đằng này, con luôn tỏ thái độ khó chịu với ba. Đã lâu lắm rồi, mẹ không thấy con vào phòng bóp chân, xoa lưng cho ba đỡ mỏi mà thay vào đó là cái nhìn cau có và gần đây là những lời nói nặng nề xổ thẳng vào mặt ba.

Con có biết, ba đau lòng lắm không? Mỗi lần như vậy, ba chỉ biết khóc rồi nhìn mẹ bằng ánh mắt vô vọng và bắt đầu bỏ bữa, không chịu uống thuốc. Dường như quyết tâm chữa bệnh để hồi phục của ba cứ lụi tàn dần trước cách cư xử của con. Ba tủi thân và nghĩ mình vô dụng, nhìn cuộc sống bi quan thì bệnh tình ngày càng nặng hơn. Hơn lúc nào hết, ba cần mẹ con mình trở thành chỗ dựa vững chắc để ba chiến thắng bệnh tật. Mẹ chưa từng nguôi hy vọng, một ngày nào đó ba sẽ bình phục và gia đình lại vui vẻ như xưa. Muốn như vậy, ba cần lắm sự động viên của con – đứa con duy nhất của mình. Mẹ nghĩ, con gái mẹ sắp tốt nghiệp cấp ba, đã trưởng thành, nhưng nếu con cứ thờ ơ vô cảm trước nỗi đau của bậc sinh thành thì sau này làm sao có thể trở thành một người tốt được. Thực sự mẹ rất lo lắng, không biết có phải thiếu sự uốn nắn của ba hay biến cố của gia đình mà con trở nên như vậy không? Bởi mẹ biết con từng là một con người sâu sắc tình cảm chứ không phải hời hợt nông cạn…

Một lần nữa, mẹ muốn con hiểu, bát súp vỡ còn có thể thay bằng bát khác nhưng hành động và lời nói của con đã làm ba tổn thương thì không thể bù lại được. Cái bạt tai sáng nay có thể làm con đau nhưng mẹ mong con tỉnh ngộ, đừng làm ba đau lòng hơn nữa. Dù ba có thể nào thì vẫn là ba của con. Ba còn ở bên mẹ con mình đã là một điều may mắn lớn. Biết đâu nhờ vào tình yêu thương của mẹ và con mà điều kỳ diệu sẽ đến với ba, phải không con?
 

HIỀN AN

www.phunuonline.com.vn

bát súp vỡ, gia đình, con gái


© 2021 FAP
  673,862       1/901